Ngày hôm sau là 30 Tết, Văn Tưởng ở nhà nghỉ ngơi, dậy sớm đi nghĩa trang Châu Sơn ở ngoại thành một chuyến. Sáng sớm vào mùa đông nên sương mù dày đặc, cây xanh che phủ khắp bốn phía nghĩa trang, tiếng gió rít gào.
Văn Tưởng đậu xe ở chân núi, mang theo bó hoa được mua trên đường rồi đi đến chỗ quản lý nghĩa trang để đăng ký thông tin.
Nhân viên công tác ở chỗ quản lý là một cụ già, có gặp Văn Tưởng mấy lần, trong lúc cô điền thông tin, dặn dò: "Nhiệt độ trong núi thấp, bây giờ lại là giao thừa nên cháu đừng ở trong đó lâu quá, viếng xong về nhà sớm một chút."
Văn Tưởng khẽ gật đầu, "Cháu biết, làm phiền ông rồi ạ."
Đăng ký thông tin xong, cô ôm bó hoa đi dọc theo bậc thềm felspat* rồi đi thẳng vào, cuối cùng dừng lại trước hai tấm bia mộ màu đen cuối bậc thềm.
(Felspat, còn gọi là tràng thạch hay đá bồ tát, là tên gọi của một nhóm khoáng vật tạo đá cấu thành nên 60% vỏ Trái Đất.)
Bên trên tấm bia bên phải có khắc ba - Văn Thanh Chi, mẹ – Tống Trí Lam, người lập bia là con gái Văn Tống, con rể Tưởng Viễn Sơn, cháu ngoại gái Văn Tưởng.
Bên phải mẹ – Văn Tống, người lập bia là con gái Văn Tưởng.
Văn Tưởng lần lượt đặt hoa trong lòng trước hai bia mộ, sau đó lấy khăn tay sạch sẽ trong túi ra, cẩn thận lau viền ảnh trên tấm bia mộ.
"Ông bà ngoại, mẹ, con đến thăm mọi người đây." Văn Tưởng dừng lại một chút, thu tay lại, rủ mắt, "Một năm nữa lại trôi qua, con rất nhớ mọi người."
Vì ba mẹ bận rộn công việc nên Văn Tưởng hồi còn nhỏ xem như một đứa trẻ do ông bà ngoại nuôi dưỡng. Ký ức trước năm bảy tuổi đều là hình ảnh Văn Thanh Chi dạy cô biết đọc biết chữ, là cảnh tượng Tống Trí Lam ôm cô dưới giàn nho chỉ cô đếm sao.
Mặc dù khi đó không có ba mẹ ở bên nhưng ngược lại cô không hề thiếu một chút yêu thương nào.
Dù hai ông bà cụ thương cô nhưng cũng không chiều hư, Văn Thanh Chi dạy cô "Mĩ không hề sơ, tiên khắc có chung*" còn Tống Trí Lam lại dạy cô "Sinh đương phục quy thuận, tử đương diện mạo tư**."
(*Hầu hết mọi thứ đều có bắt đầu nhưng không ít thứ có kết thúc.
** Nếu như may mắn còn sống nhất định sẽ quay về, nếu chẳng may qua đời sẽ luôn tưởng nhớ.)
Con cái nhà họ Văn bọn họ chưa bao giờ là hạng người hời hợt.
Sau đó, vào năm Văn Tưởng học lớp 9 ấy, Tống Trí Lam vì bệnh mà qua đời, Văn Thanh Chi vô cùng đau thương và nhớ nhung thành bệnh nên một năm sau cũng buông tay đi theo bà ngoại.
Sau đó Văn Tống chuyển phần lớn sản nghiệp Văn thị đến Bình Thành, nơi đó là nhà mẹ đẻ của Tống Trí Lam.
Văn Tưởng ở Bình Thành hơn một năm mới nguôi ngoai được nỗi ưu thương do ông bà ngoại rời khỏi thế gian. Vì chăm sóc cô nên Văn Tống đã uỷ quyền phần lớn công việc của công ty cho Tưởng Viễn Sơn.
Năm Văn Tưởng tốt nghiệp cấp 3, Văn Tống và Tưởng Viễn Sơn vì nguyện vọng của cô mà cãi nhau một trận.
Văn Tưởng muốn học y nhưng Tưởng Viễn Sơn lại muốn cho cô học tài chính, để tương lai có thể kế thừa Văn thị, Văn Tống thì lại tôn trọng lựa chọn của Văn Tưởng.
Văn Tống nói cho Văn Tưởng biết, Văn thị không phải là trách nhiệm của cô mà nó là lựa chọn, nên cô có thể làm chuyện mà mình muốn làm.
Bà ấy sẽ là hậu thuẫn và chốn quay về vững chãi nhất cho cô.
.........
Bên tai là gió lạnh gào thét, Văn Tưởng giơ tay sờ tấm ảnh của Văn Tống, đầu khẽ dựa lên trên bia mộ giống như khi còn nhỏ được mẹ ôm vào lòng.
Cô rủ mắt yên lặng khóc, những giọt nước mắt ấy rất nhanh đã bị gió lạnh thổi khô.
Không biết qua bao lâu, Văn Tưởng lau mặt rồi quỳ gối lạy mấy cái trước hai bia mộ, sau đó nhặt sạch mấy lá khô bên cạnh rồi mới đứng dậy rời đi.
Đến chân núi, Văn Tưởng đứng trước cửa sổ chỗ quản lý nhưng không thấy ai, cô rút mấy trăm đồng trong ví ra đặt xuống cuốn sổ đăng ký trước cửa sổ, sau đó quay lưng đi đến bãi đậu xe tạm thời bên cạnh.
Đi chưa được mấy bước gặp ông cụ đang bưng cà mên đi ra từ phòng trực, gương mặt hiền lành chào hỏi cô: "Về rồi à?"
"Vâng, cháu về ạ." Văn Tưởng bước lên giúp ông ấy một tay, "Đường trong núi không dễ đi, ông chú ý hơn nhé."
"Cơ thể già nua mệt mỏi rồi." Ông ấy khoát tay, "Ông không sao, cháu mau về đi."
Văn Tưởng tạm biệt ông ấy, sau đó ngồi vào trong xe rời khỏi nghĩa trang.
Trên đường đi về, Văn Tưởng nhận được điện thoại của Hứa Nam Tri, hỏi Tết đến cô đã sắp xếp gì chưa, đúng lúc trên đường gặp đèn đỏ nên cô từ từ dừng xe, nói: "Không sắp xếp gì cả, chỉ muốn ngủ thôi."
Hứa Nam Tri: "Cậu có thể có chút nhiệt huyết của tuổi trẻ được không hả?"
Trên đường xe nhiều nên tràn ngập mùi xăng, Văn Tưởng đóng chặt cửa sổ lại, vẫn không có hứng thú gì như cũ, "Người trẻ tuổi không phải thích ngủ nướng sao."
"Thôi đi, cậu mới lười đó." Hứa Nam Tri châm chọc cô không thương tiếc, cuối cùng đưa ra quyết định thay cô, "Bây giờ cậu dậy chưa? Nếu dậy rồi thì qua nhà tớ ăn Tết đi, đúng lúc năm nay Tạ Lộ cũng ở nhà tớ."
Tạ Lộ là đàn em và cũng là bạn trai của Hứa Nam Tri, hai người đã ở bên nhau được sáu năm, năm nay gặp phụ huynh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sang năm sẽ kết hôn.
Văn Tưởng cười cười, "Thôi đi, ba mẹ cậu gặp con rể, tớ đi xem náo nhiệt làm gì. Đợi qua hai ngày nữa tớ lại đi chúc Tết bọn họ nhé."
"Thật sự không đến?"
"Không đến." Đèn đỏ chuyển qua xanh, từng chiếc xe dừng trước xe Văn Tưởng chầm chầm di chuyển, "Không nói với cậu nữa, tớ đang ở bên ngoài."
Hứa Nam Tri cũng nghe thấy tiếng còi bên chỗ cô, hỏi một câu, "Mới sáng sớm cậu đi đâu vậy?"
"Ra ngoài xử lý chút chuyện, cúp máy nhé."
"Vậy được, cậu chú ý an toàn."
"Ừm."
Cúp máy, Văn Tưởng thuận tay quăng điện thoại lên ghế phó lái, từng chút từng chút một di chuyển chiếc xe, dịp Tết mà ra ngoài đường đâu đâu cũng đều kẹt xe, cũng là ngày lễ dễ xảy ra tai nạn giao thông nhất.
Vừa mới đi được hai ba mét, phía sau dòng xe đột nhiên vang lên một tiếng "rầm", ngay sau đó là một loạt âm thanh phanh gấp và tiếng va chạm, tiếp thêm cho phản ứng này được trọn vẹn hơn là Văn Tưởng cũng không tránh thoát trở thành người trong đội quân tông vào đuôi xe này.
"......"
Chủ xe gặp tai nạn đều bước xuống xe, người thì đứng trong gió lạnh liên lạc với cảnh sát giao thông, người thì liên lạc với công ty bảo hiểm, cũng có người liên lạc với người nhà. Văn Tưởng không liên lạc với ai mà chỉ gọi điện thoại cho nhân viên làm việc ở công ty bảo hiểm.
Đối phương hỏi rõ chuyện không may xảy ra, sau đó nói cho cô biết sẽ lập tức sắp xếp nhân viên qua thương lượng.
Cô xoa xoa huyệt thái dương, ngồi ở trong xe không đi ra ngoài.
Phía sau Văn Tưởng cũng là chiếc xe Mercedes-Benz cùng kiểu với cô, trong xe là hai thanh niên, người lái xe thấy Văn Tưởng chậm chạp không xuống xe nên tháo dây an toàn ra rồi nói với người ngồi bên ghế phó lái, "Tôi đi hỏi tình hình người đằng trước một chút, cậu tìm người qua đây đón chúng ta đi."
Người ngồi ghế phó lái lười biếng trả lời một tiếng.
Tiếu Mạnh xuống xe, nhìn nhìn mức tổn hại của hai chiếc xe trước, vốn dĩ không phải là trung tâm tai nạn nên vấn đề cũng không nghiêm trọng, sau đó anh ta mới đi lên gõ gõ cửa kính xe của chủ xe.
Văn Tưởng vừa mới định xuống xe, nghe thấy tiếng động nên hạ cửa xe xuống, bên ngoài xe là một gương mặt trong trẻo xa lạ.
"Xin chào." Tiếu Mạnh chỉ chỉ đằng sau, "Tôi là chủ xe của chiếc xe phía sau, thấy cô vẫn không xuống xe, cho rằng cô..."
Lời còn chưa nói xong nhưng Văn Tưởng đã hiểu, người ta sợ cô bị ngất trong xe.
Cô mặc áo khoác vào rồi bước xuống xe, đúng lúc chủ xe đằng trước cũng đến tìm cô, ba người đứng ở ven đường tự trao đổi phương thức liên lạc với nhau, tiện thể hàn huyên chuyện bồi thường, cuối cùng đạt được nhất trí là giao cho bên công ty bảo hiểm toàn quyền xử lý.
Nói chuyện xong thì cảnh sát giao thông cũng đến hiện trường, lần lượt ghi thông tin của các chủ xe, xem xét tình hình, cũng may chỉ là tông vào đuôi xe, không xảy ra thương vong nào.
Cuối cùng trải qua một cuộc điều tra hiện trường, Văn Tưởng và phần lớn chủ xe không cần phải chịu trách nhiệm, chỉ cần ký tên lên danh sách thông tin là có thể đi, chuyện bồi thường sau đó hoặc là để công ty bảo hiểm của các xe ra mặt hoặc là chủ xe thương lượng với nhau.
Phần đầu, đuôi của xe Văn Tưởng đều bị đụng, góc trên đầu xe hơi nghiêm trọng, chạy thì vẫn chạy được nhưng hơi khó coi, cô sợ còn có vấn đề gì nữa nên cũng không dám chạy đi, định đợi lát nữa đi về cùng với xe của công ty bảo hiểm.
Bên kia Tiếu Mạnh quay về trong xe, hỏi người bên cạnh: "Cậu gọi điện thoại tìm người đến đón chưa?"
Đường Việt Hành gãi gãi cằm, mí mắt hơi nhướng lên, giọng điệu lộ rõ vẻ uể oải, "Đang trên đường."
"Vậy đợi đi."
Trong ngoài xe đều đang đợi người.
Qua hồi lâu, rốt cuộc Văn Tưởng cũng chờ được người bên công ty bảo hiểm, nói đại khái tình hình hiện trường cho cậu ta, cuối cùng nói: "Tôi về chung xe với cậu."
Người đến là một chàng trai rất nhiệt tình, nghe vậy liền trả lời một tiếng. "Được, không thành vấn đề."
Vừa hay xe của Tiếu Mạnh với Văn Tưởng đều cùng một công ty bảo hiểm, xe tải lôi lôi kéo kéo hai chiếc, một chuyến là đã mang đi hết.
Ba người đứng ở ven đường, ngay ngắn nhìn xe tải chuyển động, một hình ảnh hạnh phúc không thể giải thích được.
Trong lúc đó, Tiếu Mạnh với Văn Tưởng hàn huyên với nhau hai câu, gương mặt của Đường Việt Hành bị mũ áo lông với khẩu trang che kín, từ đầu đến cuối cũng không lên tiếng.
Văn Tưởng không có thói quen thăm dò chuyện riêng của người khác nên cũng không chú ý nhiều.
Lúc sau, Tiếu Mạnh nhận một cuộc gọi, không qua bao lâu có một chiếc SUV màu đen từ xa xa dừng lại. Đường Việt Hành ngồi xuống trước, Tiếu Mạnh lịch sự hỏi Văn Tưởng có cần đi nhờ xe không.
"Không cần." Văn Tưởng nói: "Lát nữa tôi đi cùng xe với bọn họ..."
Lời còn chưa nói xong, cửa sổ bên ghế lái từ từ kéo xuống, Trì Uyên ngồi trong xe nhướng mày nhìn cô, "Trùng hợp vậy?"
Văn Tưởng mím môi, không lên tiếng, có lẽ cũng không ngờ thế giới lại nhỏ như vậy.
Tiếu Mạnh thấy tình hình này, vui vẻ, "Quen biết sao?"
Há chỉ là quen biết, nếu không Trì Uyên sẽ không quan tâm đến Văn Tưởng, vậy hôm nay anh tới không phải để đón hai người Tiếu Mạnh với Đường Việt Hành bọn họ.
Cánh tay Trì Uyên chống lên bệ cửa sổ, áo len màu đỏ làm cho người cực kỳ trắng, "Lên xe đi, dù sao cũng tiện đường."
Văn Tưởng ngẫm lại cũng đúng, quá giang xe ai cũng là quá giang nên không từ chối, "Vậy làm phiền rồi."
Nghe thấy mấy từ quen thuộc này, Trì Uyên khẽ "chậc" một tiếng, hoài nghi kiếp trước cô có thân thích phiền phức hay không mà sao kiếp này chỉ biết nói "làm phiền rồi" vậy.
Trong xe, Tiếu Mạnh với Đường Việt Hành ngồi ở ghế sau, sau khi Văn Tưởng lên xe nhìn thấy Đường Việt Hành đang ngủ trong nón và khẩu trang liền ngạc nhiên trong phút chốc.
Bình thường chỉ có thể thấy người ở trong tivi, bỗng nhiên lúc này lại ngồi cùng xe với mình, bất kể ai cũng sẽ cảm thấy có hơi không tin được.
Mấy năm gần đây Văn Tưởng hiếm khi đu idol nhưng không chống lại được sự nổi tiếng ngày càng cao của Đường Việt Hành, trong mấy bộ phim được phát vào khung giờ vàng buổi tối đều có bóng dáng anh ta, không muốn để ý cũng khó.
Tiếu Mạnh chủ động trả lời Văn Tưởng, "Tôi với Việt Hành đều là bạn thân từ nhỏ của Trì Uyên, vừa nãy ở bên ngoài là sợ bị người ta nhận ra cho nên mới không giới thiệu hai người với nhau."
Văn Tưởng tỏ ý đã hiểu, dù sao Đường Việt hành cũng không phải là diễn viên tuyến mười tám gì đó, bây giờ anh ta đang lúc nổi tiếng nên mọi mặt đều sẽ bị chú ý.
Lại nói thêm mấy câu nữa, Tiếu Mạnh thấy Trì Uyên mãi không lên tiếng, nghĩ là do để anh ta tán gẫu với Văn Tưởng, trong lòng cũng đoán ra được cái gì đó nên từ từ không nói chuyện nữa.
Trong khoang xe không có tiếng nói chuyện, đầu Văn Tưởng dựa vào lưng ghế, hệ thống sưởi hơi phả vào mặt khiến cho sự hỗn loạn của buổi trưa bị thổi tan.
Vào đến thành phố, Văn Tưởng xuống xe trước, Trì Uyên cũng không giữ lại mà cũng không nói mục đích đưa về, nói là tiện đường về nội thành thì chính là chỉ đến nội thành.
Đợi người đi rồi, Tiếu Mạnh từ ghế sau chồm lên ghế phó lái, trêu chọc: "Này không giống phong cách của cậu nha, không có ý gì với người ta mà còn giả vờ thân sĩ."
Ý anh ta nói là rõ ràng lúc ấy không cần phải lộ mặt, cách một cánh cửa thuỷ tinh thì ai mà biết anh là ai chứ.
"Không có ý với người ta là một chuyện, thấy người gặp nạn giúp một tay lại là chuyện khác, đừng có nói thành một." Một tay Trì Uyên cầm vô lăng đánh sang bên trái, nghiêng đầu nhìn Tiếu Mạnh, giọng điệu không hề nể mặt, "Dù sao cũng là người hồi nhỏ đỡ bà cụ đi qua đường, nhặt được một đồng tiền cũng muốn nộp cho chú cảnh sát, sao trưởng thành lại chẳng còn chút tình thương nữa vậy."
"........."
Tiếu Mạnh mắng một tiếng chửi bậy, oán giận trả lời: "May mà cậu không có ý gì với Văn Tưởng, nếu không suốt ngày cậu cứ huỵch huỵch huỵch thì sớm muộn gì cũng nguội lạnh."
"Lạnh hay không thì tôi không biết, dù sao tôi cũng xem cậu rất giống bác gái." Trì Uyên cười cười, "Quản còn rộng hơn cả mẹ tôi."
Nếu không suy nghĩ đến việc anh đang nắm trong tay chuyện sinh tử của mọi người trong xe thì Tiếu Mạnh xém động thủ rồi.
Cách ngã tư phía trước mấy trăm mét là đến chỗ ở của Đường Việt Hành, Trì Uyên còn chưa lái qua, Tiếu Mạnh mắt sắc "ôi chao" một tiếng rồi vội ngăn anh lại, "Đừng đừng đừng qua, trước cổng có mấy fan đang ngồi."
Trì Uyên lập tức chạy qua cổng tiểu khu, đợi chạy đi xa mới nhìn Đường Việt Hàng vừa mới tỉnh ngủ qua gương, "Lần này cậu về ăn Tết không phải là lịch trình cá nhân sao, sao lại có fan ở đây vậy."
Đường Việt Hành giơ tay gẩy gẩy phần tóc mái, lộ xa xương lông mày cứng rắn, giọng điệu rất buồn phiền, "Không phải fan mà là fan cuồng."
Fan cuồng trong giới giải trí có lẽ còn ghê tởm hơn so với paparazzi, bám sát và theo dõi bạn, hận không thể thời thời khắc khắc biết mọi chuyển động của bạn.
Sau khi Đường Việt Hành nổi tiếng đã có thêm rất nhiều tồn tại như vậy bên người, cho nên lần này anh ta cố ý mua vé máy bay từ đoàn phim về nhưng không đi, may mà Tiếu Mạnh đúng lúc đi công tác trong cùng thành phố đã đưa anh ta về.
Trì Uyên không biết những chuyện lộn xộn trong giới giải trí này, "Vậy bây giờ tôi đưa cậu qua chỗ ba mẹ cậu?"
"Được."
Anh đánh vô lăng một vòng rồi rẽ vào đường phụ bên cạnh cầu vượt.
Dọc đường, có cuộc gọi gọi vào điện thoại Trì Uyên, Tiếu Mạnh cầm lên xem, "Là bác gái Trì."
Trì Uyên ra ngoài đã nói qua với mẹ Trì, lúc này gọi điện chắc là hỏi anh khi nào thì về nên không quan tâm lắm, "Bật loa ngoài đi."
"Ok." Tiếu Mạnh chống tay giơ điện thoại lên giữa không trung.
Mẹ Trì nói trong điện thoại: "Cơm tất niên năm nay ba con định hai nhà ăn một bữa với nhau, con liên lạc với Văn Tưởng một cái, xem khi nào tiện thì đón con bé qua."
"Văn Tưởng?" Tiếu Mạnh thình lình hô một tiếng, "Bác gái, vậy thì không đúng lúc rồi ạ, mới nãy Trì Uyên vừa đuổi người xuống xe mất rồi."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Tưởng: Được, sau này em để cho anh phải xin em lên xe anh.+
Trì Uyên: Kết bạn sơ suất (/nghiến răng nghiến lợi đập bàn/).