Chỉ Muốn Cùng Em, Chính Là Tốt Nhất

Chương 27: Chức vụ? thực vật

Bạc Quý Thi vừa muốn đã liền gặp được cô gái làm cho Kiều Dụ thương tổn tinh thần này, chỉ tiếc lần đầu gặp mặt tựa hồ không được vui vẻ như vậy.

Lần này Bạc Quý Thi đến ngoại trừ dẫn theo ba người đắc lực, còn dẫn theo một trợ lý, sáng hôm sau một hàng năm người bọn họ xuất hiện ở văn phòng của Kiều Dụ, sau khi Bạc Quý Thi giới thiệu, nữ trợ lý kia liền hướng Kiều Dụ cười nghịch ngợm: "Xin chào Kiều bộ"

Kiều Dụ liếc mắt một cái liền nhận ra Bạc Quý Thi đối với người trợ lý trẻ tuổi này không cùng một loại, có thâm ý khác nhìn sang Bạc Quý Thi.

Bạc Quý Thi tự biết không thể dối được, nở nụ cười có chút ngượng ngùng: "Em họ của em, Tạ Trữ Thuần. Cha mẹ cô ấy muốn cho cô ấy học hỏi kinh nghiệm, để cô ấy đi theo em"

Quan hệ bám váy từ trước đến nay phức tạp, huống chi là việc nhà của Bạc gia, Kiều Dụ gật gật đầu cũng không nói thêm cái gì, bảo Duẫn Hòa Sướng thông báo cho mọi người bắt đầu họp.

Các bên hợp tác đã đến đông đủ, ba bên hợp tác kiêng kị nhất là một bên phong thái quá cao. Diễn đàn lê.quý.đôn.Cho nên lần gặp đầu tiên rất quan trọng, Kiều Dụ không nghĩ đến vẫn còn xảy ra chuyện rắc rối.

Hai bên hợp tác chia ra ngồi ở hai sườn bàn đối diện, người bên Kiều Dụ ngồi ở đối diện anh, có ý tứ chia ra làm thế đối đầu ba bên rất hàm xúc.

Tạ Trữ Thuần là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, huống chi Bạch gia là cường thế trên thương trường, hội nghị bắt đầu chưa lâu cô ta liền vênh váo tự đắc cầm bút chỉ trỏ: "Các người giới thiệu chức vụ một chút đi, liền bắt đầu từ cô đi!"

Nói xong ngòi bút nhắm ngay Kỷ Tư Tuyền, trong lòng mọi người run lên, yên lặng nôn ra, vừa tới đã một mình đấu lại Boss nữ vương, vận may thật tốt.

Kỷ Tư Tuyền miễn cưỡng tựa lưng vào ghế, khí chất tỏa ra cười như không cười nhìn sang cô ta một lúc lâu, ngay khi tiểu cô nương cũng bị dọa sắp phát khóc nghĩ rằng Tuyền Hoàng muốn trở mặt, khóe miệng của cô bỗng nhiên tràn ra đầy ý cười, chậm rãi mở miệng: "Thực vật thôi, tôi nuôi chậu cây xương rồng, chẳng qua hai ngày trước mới vừa bị ta vặt chết rồi"

Nói xong nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.

Vi Hãn ngồi ở bên cũng là loại người không sợ chuyện này lớn chỉ sợ chuyện này chưa đủ lớn, cố nén cười nghiêm túc trả lời: "Tôi có chậu lan điếu, còn chưa chết, nếu cô nói thích thì có thể lấy đi"

Kỷ Tư Tuyền gật đầu, d.đ.lê.quý.đôn. gậy tiếp sức của Vi Hãn lại nhận được nối tiếp đến xinh đẹp, mấy người ở phía sau cơ hồ đều nhịn cười ở vào ranh giới sụp đổ cực "phối hợp" trả lời vấn đề này.

"Thực vật của tôi là văn trúc!"

"Tôi nuôi Đa Nhục!"

"Tôi nuôi cây Phát tài!"

. . . . . . .

Từ Bỉnh Quân chính phái luôn luôn ổn trọng nghiêm túc vẫn cau mày, tới chỗ của anh tính là cây cuối cùng, trước mắt cũng chỉ có thể cùng những người cộng sự đứng trên một chiến tuyến, nửa ngày nghẹn ra một câu: "Tôi không thích thực vật"

Sau khi một lượt người trả lời xong, liếc nhìn nhau sau đó là cười rộ lên.

Những người cấp dưới của Kiều Dụ bị vây ở thế trung lập, muốn cười lại không dám cười, biểu tình gần như vặn vẹo.

Tạ Trữ Thuần đè nén hết sức, nhìn về phía Kiều Dụ: "Kiều bộ. . . . "

Mới vừa mở miệng đã bị Kiều Dụ cắt ngang, anh cúi đầu xua tay: "Tôi không có thực vật, tôi mẫn cảm"

Tiểu cô nương hoàn toàn khóc, cũng không để ý hoàn cảnh xoay người tìm chỗ dựa vững chắc: "Chị họ!"

Kiều Dụ vẫn là bộ dạng cúi đầu nhịn cười một bộ nối giáo cho giặc, Bạc Quý Thi nhìn anh một cái, đoan trang rộng lượng cười cười: "Được rồi, bọn họ chêu em thôi"

Nói xong cầm cây bút trong tay cô ta vứt lên bàn: "Về sau không được lấy bút chỉ người. Còn có, khi đi làm không được gọi tôi là chị họ"

Bạc Quý Thi cách bàn hội nghị hướng Kỷ Tư Tuyền vươn tay ra: "Đã sớm nghe qua tên của Tuyền Hoàng, chỉ là không nghĩ tới kiến trúc sư có tài hoa vậy mà còn xinh đẹp như vậy, mới vừa bắt đầu tôi vẫn còn cho rằng là thư ký của vị nào"

Tạ Trữ Thuần không phục, nhỏ giọng nói thầm: "Hóa trang quá? Tháo bỏ trang điểm không biết còn có thể nhìn"

Chiêu bài "Tiếu lý tàng đao"* Kỷ Tư Tuyền không phải là chưa thấy qua, cười nhẹ nhàng nắm tay của Bạc Quý Thi: "Là hóa trang, không đem mặt mình vẽ lên xinh đẹp một chút, làm sao đem tiền của Bạc tổng tiêu xài xinh đẹp được"

(* trong nụ cười chứa đao)

Bạc Quý Thi trừng mắt nhìn Tạ Trữ Thuần: "Không được nói hươu nói vượn, bản thân Tuyền Hoàng chính là mỹ nữ"

Kỷ tư Tuyền nghe thấy cả người nổi da gà: "Không cần khách khí, gọi là Kỷ Tư Tuyền là được rồi"

Bạc Quý Thi hướng về phía Tạ Trữ Thuần cười một chút: "Lại đây chào người"

Tạ Trữ Thuần chớp mắt, cười ác ý gọi một tiếng rõ ràng: "Kỷ công"

Tay của Kỷ Tư Tuyền run lên, ngẩng đầu liếc cô ta một cái.

Những người xung quanh sột soạt một hồi, mặc dù không cười thành tiếng, lại một đám bắt đầu chấn động.

Bạc Quý Thi trừng mắt nhìn Tạ Trữ Thuần, Tạ Trữ Thuần vẻ mặt không phục.

Kiều Dụ nhíu mày, vừa muốn nói gì liền thấy Kỷ Tư Tuyền quăng cây bút trong tay, mặt không chút thay đổi xoay người ra khỏi phòng họp.

Trong từ điển của Kỷ Tư Tuyền trước nay đều không có hai chữ ẩn nhẫn, lần đầu gặp mặt đã không vui mà gạt bỏ, Kiều Dụ thấy bóng dáng của cô biến mất ở cửa, trên khuôn mặt vẫn luôn ôn hòa xuất hiện vài tia lãnh liệt, tầm mắt dừng ở ngón tay trên bàn, trầm mặc một lúc sau mới mở miệng, âm thanh mát lạnh trầm thấp, không chỉ đích danh tên họ, nói ra cũng khó...

Anh nói, sư muội này của tôi không thích người khác gọi cô ấy như vậy, về sau không nên xưng danh cô ấy như thế. D.đ.l.q.đ.Nếu là hợp tác, vậy thì là thiết lập trên cơ sở ngang hàng đôi bên cùng có lợi , tất cả mọi người đều giống nhau, không tồn tại một bên áp đảo một bên khác, nếu đối với nguyên tắc này có ý kiến, e rằng về sau hợp tác sẽ rất khó khăn, con người của tôi rất sợ phiền toái, nếu thật sự có loại suy nghĩ này trước tiên nói ra, dù sao hạng mục vẫn chưa khởi động, đổi ý vẫn còn kịp. Chẳng qua nói đến cường thế và áp đảo, nếu thật sự muốn phân chia cấp bậc, sân nhà tác chiến tự nhiên có ưu thế, cái người cao cao tại thượng, cũng phải là tôi.

Ở ngoài mặt là nói tốt cho người khác xem, nhưng ai cũng đều nghe ra, Kiều Dụ đang che trở cho Kỷ Tư Tuyền.

Cả phòng họp nhất thời lặng ngắt như tờ, không khí có chút áp lực, cũng may Kiều Dụ rất nhanh khôi phụ dáng bộ hiền hòa: "Được rồi, hôm nay trước tới nơi này đi, tất cả mọi người đều bận rồi"

Nói xong dẫn đầu ra khỏi phòng họp, theo sau là Duẫn Hòa Sướng và một đám người.

Vi Hãn và Từ Bỉnh Quân liếc nhìn nhau, chờ đoàn người của Bạc Quý Thi ra khỏi phòng họp mới gõ bàn nôn ra : "Là ai nói với tôi, Kiều bộ là người thoạt nhìn thật ôn hòa khiêm tốn nói chuyện? Lão nhân gia, lần này, anh đã nhìn lầm rồi!"

Từ Bỉnh Quân đối với tình huống vừa rồi cũng có chút bất ngờ, anh quả thật xem thường Kiều Dụ, nhìn mọi người một cái: "Người khác cường thế ở ngoài mặt, Kiều Dụ cường thế ở trong xương cốt, nhìn không thấy sờ không được, ngay cả lớn tiếng nói chuyện đều không có, đều là toàn bộ khí chất trầm ổn của mình. Diễn đàn.Lê. Quý. Đôn. Cái khí chất gọi là khí định thần nhàn bất động thanh sắc lại kinh thiên động địa, không gì hơn cái này. Cái loại người khí thế cực mạnh này là cường thế đến căn bản không thèm trưng bày cường thế ra ngoài, người đàn ông này đã sớm vượt qua sự khiêm tốn đơn thuần. Về sau, vẫn là ít chêu trọc một chút"

Vi Hãn khó có khi đồng ý với anh.

"Nói thật. . . . ." Từ Bỉnh Quân vẻ mặt nghi hoặc: "Cậu có cảm thấy Kiều Dụ đối với Tuyền hoàng. . . . . .À?"

Vi Hãn có nhược điểm trong tay Kỷ Tư Tuyền, rõ ràng biết một cái đại bát quái lại không nói được, hắn vò đầu bứt tai một hồi mới nhịn xuống, trong lòng chảy máu trả lời: "Tôi cũng không rõ. . . . . "

Tình huống trong phòng hội nghị Kỷ Tư Tuyền vẫn chẳng hay biết, bởi vì giờ phút này cô đang ở góc tường nghe chuyện.

Phòng uống nước đại khái là bên ngoài phòng vệ sinh là nơi dễ dàng nghe thấy bát quát nhất, kỳ thật cô cũng không cố ý nghe lén, chẳng qua lúc đi qua, lại nghe thấy một chút.

"Bạc Thị lần này phái tới người phụ trách là một nữ gia"

"Người đó là tứ tiểu thư Bạc gia, cậu không biết?"

"Các cậu đang nói Bạc gia nào?"

"Còn có Bạc gia nào nữa? Bạc gia ‘hồng đỉnh thương nhân phú khả địch quốc’* a. Nghe nói cùng nhà Kiều bộ của chúng ta còn có quan hệ nhiều đời"

(* đứng đầu giới thương nhân, giàu có nhất nước)

"Sẽ không thể mang mỹ nhân đi cầu thân chứ?"

"Có thể đó. Nhìn qua trai tài giá sắc xứng đôi!"

"Ha ha ha ha. . . . . "

"Đúng rồi đúng rồi, lần trước nghe nói Kiều bộ chủ động nói chính mình có bạn gái, có phải chính là Bạc tiểu thư này?"

"Không thể nào. . . . ."

Kỷ Tư Tuyền nghe đủ ở góc tường, xoay người đi, chẳng qua khi tới tâm tình không quá tốt đẹp, sau khi nghe xong trái tim càng bị bít tắc.

Khi trở lại văn phòng liền nhìn thấy Kiều Dụ ở bên trong chờ cô.

Kỷ Tư Tuyền hít sâu một hơi, sau khi vào cửa liền kiên trì nhận sai: "Vừa rồi tôi không đúng, không nên trực tiếp chạy lấy người, tóm tắt cuộc họp tôi sẽ tự mình xem lại, sẽ không chậm trễ công việc, lẫn sau sẽ không như vậy. d.đ.lê.quý.đôn. Nếu như anh đến để nói chuyện này, tôi đã nhận sai, anh cũng đừng mở miệng"

Nói xong một lúc lâu sau cũng không có phản ứng, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy Kiều Dụ dù bận vẫn ung dung nhìn cô, khóe miệng còn tràn đầy ý cười.

Kỷ Tư Tuyền có chút ngượng ngùng, gắng gượng giả bộ hung ác: "Anh cười cái gì?"

Kiều Dụ ra hiệu bảo cô ngồi: "Cười em"

Kỷ Tư Tuyền vẻ mặt chẳng hiểu ra sao: "Tôi có cái gì buồn cười"

Kiều Dụ nghiêng mặt đánh giá cô hồi lâu: "Nói thật, anh có chút tò mò, tính khí nóng nảy này của em, mấy năm nay rốt cuộc làm sao bưng bít được?"

Kỷ Tư Tuyền rõ ràng chống lại cái đề tài này: "Bình thường tôi không như vậy"

Kiều Dụ thử thăm dò: "Mấy hôm nay đến kỳ sinh lý?"|

Hộp khăn giấy bên tay của Kỷ Tư Tuyền giây tiếp theo liền bay ra ngoài: "Không phải!"

Kiều Dụ cười tiếp: "Được rồi, chuyện này cũng không có gì to tát, không cần để trong lòng. Anh chính là đến nói với em một chút, cuối tuần Phó giáo sư đại thọ, em muốn cùng đi không?"

Kỷ Tư tuyền nghi hoặc nhìn anh: "Là chuyện này?"

Kiều Dụ gật đầu: "Là chuyện này"

Kỷ Tư Tuyền hoàn toàn không tin, trước kia khi đi học, cô cũng sẽ có những lúc sửa chữa bản vẽ hoặc là mô hình sửa đến phát bực muốn bỏ, nhưng mỗi lần đó sẽ bị anh dạy bảo một trận, tuy nói là sau khi dạy bảo xong cũng sẽ dỗ cô, nhưng đạo lý lớn trước tiên bày ra hết, nên dạy bảo sẽ dạy bảo, nên dỗ dành sẽ dỗ dành, nhưng hiện tại rốt cuộc là cái tình huống gì?

Kiều Dụ ở nơi của Kỷ Tư Tuyền nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật liền thành tin tức rất nhanh truyền ra ngoài, cấp trên trực tiếp của anh là trưởng bối nhìn anh lớn lên từ nhỏ, đem anh gọi đến văn phòng than thở nửa ngày: "Cậu ngay cả xử lý công việc công bằng cũng không làm được sao?!"

Kiều Dụ đứng giữa phòng, giống cảnh huấn luyện học sinh tiểu học, rũ mắt cẩn thận suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn vị trưởng bối này, cho vị lão nhân này mong mỏi đã mắt mới thành thật trả lời: "Vâng, quả thật làm không được"

Tống Thừa An uống ngụm nước phun ra, không hề uy phong như hình tượng đáng nói: "Cậu. . . . "

Kiều Dụ cầm khăn giấy đưa qua, cũng không giải thích, im lặng chờ ông phát bão.

Tống Thừa An dĩ nhiên hiểu tình hình trong này: "Tôi biết người đó là sư muội cậu, cậu hướng về cô ấy cũng là thường tình, nhưng cậu không cảm thấy để cô ấy và bên đầu tư bắt tay giảng hòa hợp tác tốt đẹp mới là vì tốt cho cô ấy sao?"

Kiều Dụ hoàn toàn bất động: "Lúc trước ở trong trường học, cô ấy có đôi khi thay đổi bản vẽ làm mô hình phiền muộn cũng sẽ bỏ mặc, khi đó cháu sẽ dạy bảo cô ấy, cô ấy mất hứng cháu cũng sẽ làm như vậy, bởi vì đó là tốt cho cô ấy. ddlqd. Nhưng mà hiện tại không phải vấn đề của cô ấy, có người khác pha trộn vào, cháu lại lấy đạo lý lớn đó áp chế cô ấy, cô ấy sẽ ủy khuất, đây cũng không phải tốt cho cô ấy, bởi vì chuyện này không phải cô ấy sai. Cô ấy không ở trước mặt mọi người trở mặt cũng là đã cho cháu mặt mũi"

Tống Thừa An đập bàn: "Cậu cũng không phải ngày đầu tiên đi vào cái vòng luẩn quẩn này, lại nói cậu từ nhỏ đến lớn thấy vẫn còn ít sao? Trên thế giới này, chuyện nào có cái gì đúng với sai?"

Kiều Dụ vẻ mặt vô tội: "Nếu không có cái gì đúng và sai, vậy ngài gọi cháu đến là. . . . . . ?"

Tống Thừa An tự chui đầu vào rọ, nhìn chằm chằm Kiều Dụ nửa ngày mới tỉnh ngộ: "Không đúng, cậu không phải coi trọng cô ấy rồi chứ? Tôi nghe nói đó là một mỹ nữ"

Kiều Dụ thẳng thắn nhìn cấp trên kiêm trưởng bối của mình, thoải mái thừa nhận: "Vâng, coi trọng"

". . . . . ."