Sườn mặt của người đàn ông in trên cửa sổ, đường cong rõ ràng xinh đẹp, thật là đẹp mắt.
Kỷ Tư Tuyền một bên ở trong lòng phỉ nhổ chính mình, một bên thưởng thức sắc đẹp, Kiều Dụ quay đầu nhìn cô một cái, khóe miệng hơi cong cong.
Kỉ tư tuyền biết chính mình mang theo mùi rượu trở về sẽ bị Thẩm thái hậu mắng, nghĩ muốn ở bên ngoài tản bớt mùi rượu ra: "Thả tôi ở phía trước là được rồi"
Kiều Dụ đang đợi đèn đỏ quay đầu nhìn sang cô: "Tôi nhớ rõ nơi này cách nhà em còn rất xa, trễ thế này rồi còn không trở về?"
"Kiều sư huynh quản nhiều quá rồi? Buổi tối sư muội đi đâu, cái loại chuyện này cũng do sư huynh quản sao?". Nói xong, Kỷ Tư Tuyền đã tháo dây an toàn, động tác linh hoạt mở cửa xe nhảy ra ngoài: "Sư huynh, chúc ngủ ngon"
Kiều Dụ muốn đuổi theo, vừa lúc đèn tín hiệu chuyển màu xanh, tiếng còi ô tô phía sau kêu liên tục, Kiều Dụ quay đầu nhìn đạo bóng dáng kia hòa tan trong bóng đêm, thở dài, đạp chân ga.
Kỷ Tư Tuyền đi rất lâu rồi mà mùi rượu trên người vẫn không tán hết, cũng may khi trở về Thẩm thái hậu đã đi ngủ, cô tắm giặt sạch sẽ nằm trên giường gọi điện thoại.
"Tôi nói này, Từ đại tổ trưởng, tên Vi Hãn kia rốt cuộc khi nào thì đến vậy?"
Từ Bỉnh Quân lục lọi bưu kiện trong hòm thư: "Theo như kế hoạch thì sáng ngày mai đến, anh ta gửi bưu kiện nói sẽ trực tiếp đến thẳng hội nghị"
Kỷ tư Tuyền nghĩ nghĩ: "A, hội nghị ấy sáng ngày mai hủy bỏ đi, đổi thành buổi chiều"
Từ Bỉnh Quân đối với Vi Hãn tựa hồ cũng không cần gặp, rất nhanh trả lời: "Đồng ý"
Buổi sáng hôm sau, Kiều Dụ ở trên hành lang nhìn thấy một người thanh niên kéo vali hành lý đứng ở cửa phòng họp hết nhìn đông lại nhìn tây.
Vừa ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Dụ liền mở miệng hỏi: "Xin hỏi hội nghị của văn phòng kiến trúc DFS không phải ở trong này sao?"
Một gương mặt người Trung Quốc, tiếng Trung lại nói có chút không đươc tự nhiên.
Kiều Dụ đại khái đoán được: "Hội nghị tạm thời bị hủy rồi, lùi lại đến buổi chiều, ngài là...... người phụ trách kết thúc hạng mục ở nước ngoài kia?"
Người nọ cúi đầu mắng một tiếng, một cái nhĩ đinh trên vành tai trái rạng rỡ phát sáng, sau đó ngẩng đầu lên giới thiệu chính mình: "Đúng vậy, tên tôi là Vi Hãn"
Kiều Dụ mỉm cười vươn tay hướng tới vị phụ trách hạng mục vừa xong: "Xin chào, tôi là Kiều Dụ"
Người thanh niên nhã nhặn gương mặt thanh tú sau một giây nhảy dựng lên, vẻ mặt khoa trương mở to hai mắt nhìn anh, kêu to: "Kiều Dụ? Kiều Dụ? !Kiều Dụ! Thần hộ mệnh! Trời ơi, trời ơi!"
Kiều Dụ nhìn người thanh niên xoay quanh trước mặt mình không rõ nguyên do: "Làm sao vậy? Tên của tôi rất kỳ quái sao?"
Vi Hãn rất nhanh khôi phục bộ dạng tao nhã trước đây, nhìn chằm chằm Kiều Dụ hồi lâu, khóe miệng chứa đầy ý vị thâm trường, không đầu không đuôi mở miệng: "Học viện kiến trúc có một tòa nhà kiến trúc, được xưng là thần đàn của hệ kiến trúc, hàng năm vào kỳ thi kiến trúc sư đều có sinh viên đi vào trong đó treo thẻ, nội dung đại khái giống nhau, đơn giản là có thể qua kỳ thi, nhưng mà cái thẻ Kỷ Tư Tuyền treo không giống người khác, vừa đúng thành tích của cô ấy trong mỗi kỳ thi đều tốt đến mức khiến kẻ khác phẫn nộ, vì thế liền có người hiểu chuyện hái thẻ của cô ấy xuống xem, nhưng lại không hiểu tiếng Trung, vì thế mang tới cho tôi xem, hỏi là ý gì, anh đoán Tuyền hoàng của chúng tôi viết cái gì? A, đúng rồi, chính là Kỷ Tư Tuyền, chúng tôi đều gọi cô ấy là Tuyền hoàng"
Kiều Dụ trong lòng run lên: "Viết cái gì?"
Vi Hãn cười, môi lạnh khẽ mở: "Hai chữ, Kiều Dụ"
Vi Hãn không để ý Kiều Dụ trầm mặc, tiếp tục nói: "Người khác hỏi tôi Kiều Dụ trong tiếng Trung nghĩa là gì? Có phải cùng loại với tiếng cầu nguyện A-men linh tinh không. Khi đó tôi không biết Kiều Dụ chính là anh, chỉ là cảm thấy chắc là cái tên, nhưng người nước ngoài giúp kia lại hiểu sai ý, tưởng thần hộ mệnh, anh không biết từ sau lúc đó, mùa thi hàng năm, tên của anh liền treo đầy tòa kiến trúc đó, phải gọi là đồ sộ. Không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, vậy mà sau khi treo tên của anh thật sự có rất nhiêu người qua cuộc thi, từ đó về sau càng không thể sửa chữa. Cái tên Kiều Dụ này cơ hồ bị tất cả sinh viên kiến trúc tôn thờ, kéo dài không thôi, cho dù sau khi tôi và Kỷ Tư Tuyền tốt nghiệp vẫn là như thế, Kiều bộ nếu rảnh có thể đi xem xem"
Kiều Dụ đăm chiêu suy nghĩ, không biết suy nghĩ cái gì, bên tai lại vang lên giọng nói đùa giỡn của cô gái.
"Ài, Kiều Dụ, anh nói khi đi thi em quấn trên mặt viết em là bạn gái của anh, thầy giáo có thể cho anh chút mặt mũi mà để cho em qua không?"
"Ân.... Ý tưởng thật sự, anh là thần hộ mệnh của em sao?"
“Anh vốn chính là thần hộ mệnh của em mà”
Ký ức phả vào mặt mà đến, thần sắc Kiều Dụ không biến đổi, chỉ là con ngươi giữa mắt lẳng lặng chảy dòng nước, ai cũng nhìn không thấy ẩn nhẫn nơi đó.
"Thật là một chuyện khôi hài đúng không, nhưng buổi tối ngày tốt nghiệp tôi nhìn thấy Tuyền hoàng đứng ở trước tòa kiến trúc vẻ mặt bi thương, im lặng đứng yên thật lâu. Tôi cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua loại biểu cảm này trên mặt cô ấy, cô ấy luôn là......." Vi Hãn tạm dừng một chút, tựa hồ đang suy nghĩ hình dung từ: "Tươi đẹp, tiêu sái, hào quang vạn trượng, đúng, chính là hào quang vạn trượng! Về sau tôi một mực nghĩ rằng, một người phải có nhiều thương tâm trên mặt mới có loại biểu cảm này. Bây giờ thì tôi đã hiểu, đó là bởi vì anh, Kiều Dụ"
Đó là bởi vì anh, Kiều Dụ.
Mãi cho đến trước cuộc họp buổi chiều, bên tai Kiều Dụ còn vờn quanh những lời này.
Nói là ba vị phụ trách, nhưng Kỷ Tư tuyền và Từ Bỉnh Quân tựa hồ đối với Vi Hãn phá lệ không cần gặp, anh một lời tôi một lời kẹp súng mang gậy tấn công anh ta.
Từ Bỉnh Quân cầm bút chì chỉ vào Vi Hãn giới thiệu với người trong bộ Kiều Dụ: "Vị này nhìn qua thời thượng lại soái khí, thanh niên chưa vợ có tài hoa lại phong tao, chính là kiến trúc sư chủ sáng tạo của chúng tôi, Vi Hãn, Vi công"
Kỷ Tư Tuyền bổ sung: "Vi trong Vi Tiểu Bảo, Hãn trong Dịch Hãn, dù sao cũng không là người tốt đẹp gì, thêm ở cùng một chỗ lại càng không là người tốt đẹp gì"
Từ Bỉnh Quân gật đầu: "Vi công là người Hoa quốc tịch Anh, tiếng Trung nói không được tốt lắm, cho nên thông thường dưới tình huống nói không nên lời với người nào đó, mọi người không đếm xỉa là tốt rồi"
Vi Hãn không đợi Kỷ Tư Tuyền tiếp tục bổ sung liền tức nổ tóc, chỉ tiếc tiếng Trung phát âm như trước không chuẩn mực: "Chúng ta đã gặp qua rồi khỏe không? ! Chúng ta trò chuyện thật vui, là đi, Kiều bộ? Tiếng trung của tôi nói tốt lắm được!"
Người của Kiều Dụ bên này nghẹn cười, chỉ cảm thấy văn phòng kiến trúc DFS phái tới ba vị này thật là rất có ý tứ. Một người là loại đứng dắn, một người là nữ vương dại nhân xinh đẹp, hiện tại lại tới nữa một người soái khí vui vẻ, bọn họ đối với hạng mục sắp bắt đầu tràn ngập chờ mong.
Kiều Dụ quay đầu có thâm ý khác nhìn Kỷ Tư Tuyền một cái, sau đó mới cười nhìn về phía Vi Hãn: "Đúng vậy, Vi công"
Một hội nghị buổi chiều phức tạp mà dài dòng, sau lại bởi vì Kiều Dụ bị chuyện khác gọi đi mới kết thúc trước giờ, trước khi kết thúc quyết định hai ngày sau đi làng du lịch thực địa khảo sát.
Khi tan họp, Vi Hãn tiến đến trước mặt kỷ Tư Tuyền, ý bảo cô nhìn Kiều Dụ đang vội vàng rời đi: "Cố nhân gặp lại, thế nào?"
Từ Bỉnh Quân kỳ quái: "Anh làm thế nào biết cô ấy và Kiều Dụ là bạn học?"
Vi Hãn vẻ mặt đắc ý: "Hừ, tôi cùng Tuyền hoàng nghiên cứu sinh chính là bạn học cùng lớp, biết rất nhiều, anh không biết sự tình đâu, lão nhân gia!"
Từ Bỉnh Quân lập tức trở mặt: "Tôi so với cậu lớn hơn mấy tuổi mà thôi, ai cho hai người các cậu nhảy bậc !"
Kỷ Tư Tuyền trắng bệch nhìn Vi Hãn một cái: "Đến muộn như vậy còn nói nhiều như vậy!"
Vi Hãn tiếp tục nháy mắt ra hiệu: "Kỳ quan thần đàn của học viện kiến trúc a"
Chung quanh đã có người vây lại đây, tò mò hỏi: "Cái gì kỳ quan vậy?"
Kỷ Tư Tuyền kéo cánh tay của Vi Hãn đến góc phòng, đè nặng âm thanh hung tợn mở miệng: "Tôi cảnh cáo anh, Vi Hãn, anh nếu dám ở trước mặt Kiều Dụ nói lung tung, tôi sẽ khiến anh có đến mà không có về! Một người Hoa quốc tịch Anh đến địa bàn của người Trung Quốc còn dám giương oai?!"
Vi Hãn mở to hai mắt, quơ cánh tay cầu cứu: "Uy, xin hỏi, đại sứ quán gần nơi này nhất ở đâu, tôi phải tìm kiếm cứu trợ! Có người đe dọa tôi!"
Kỷ Tư Tuyền buông anh ta ra, vênh váo tự đắc trừng anh ta một cái, sau đó ngẩng đầu sải bước đi.
Khi Kiều Dụ đến thăm Nhạc Chuẩn trời cũng đã tối rồi, Kiều Dụ mới xuống xe liền nhìn thấy Nhạc lão phu nhân đứng dưới ánh đèn mông lung trước cửa nhà chờ anh.
" Bà ngoại!". Kiều Dụ bước nhanh qua dìu lão phu nhân đi vào trong, cười mở miệng: "Thế nào lại ở chỗ này chờ vậy, con cũng không phải không biết đường đi"
Nhạc lão phu nhân khi còn trẻ là một mỹ nhân, tính tình tính nết lại không thể chê, Nhạc lão gia một đời ngựa chiến khung thép boong boong, duy chỉ với phu nhân nói gì nghe đấy, có thể thấy được.
Nhạc lão phu nhân vỗ vỗ tay của cháu ngoại, vẻ mặt hiền lành: "Mới vừa ăn cơm, cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút, thuận tiện chờ con. Ông ngoại con nhắc tới con đã nửa ngày, đang trong thư phòng, mau vào đi"
Kiều Dụ gật gật đầu, quay đầu ý bảo người phía sau đi lên dìu Nhạc lão phu nhân, mới đi vài bước lại bị gọi lại.
Nhạc lão phu nhân rốt cuộc xót cháu ngoại, ra hiệu cho Kiều Dụ: "Ông ngoại con dạy con mấy thứ, con còn nhớ không?"
Từ nhỏ đến lớn, thứ mà Nhạc Chuẩn dạy anh nhiều vô kể, Kiều Dụ bị hỏi không hiểu ra sao, chờ vào thư phòng nhìn thấy Nhạc lão gia đang viết chữ bút lông mới bừng tỉnh hiểu ra.
Nhạc Chuẩn đang viết cách ngôn mười điều vô ích của Lâm Tắc Từ, nghe thấy tiếng mở cửa cũng không ngẩng đầu, chữ dưới tay mở ra lưu loát, lại không mất khí khái, Kiều Dụ đứng lại ở ngoài mấy bước còn thật sự nhìn thấy.
Nhạc Chuẩn viết một lát sau bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Huynh đệ bất hòa, giao hữu vô ích, câu tiếp theo là gì?"
Trầm tĩnh nội liễm như Kiều Dụ khi còn trẻ cũng có lúc nghịch ngợm, thời kì trẻ con Kiều Dụ không biết bị chép phạt cách ngôn mười điều vô ích này bao nhiêu lần, trí nhớ khắc sâu, phản xạ có điều kiện trả lời: "Hành chỉ bất đoan, độc thư vô ích, tố sự quai trương, thông minh vô ích."
(Hành tung không hợp, đọc sách vô ích, làm việc quái đản, thông minh vô ích)
Động tác dưới ngòi bút Nhạc Chuẩn rất nhanh, tiếp tục hỏi: "Còn gì nữa?"
"Tâm cao khí ngạo, bác học vô ích; vi phú bất nhân, tích tụ vô ích; xảo thủ nhân tài, bố thi vô ích; bất tích nguyên khí, phục dược vô ích; dâm dật kiêu xa, sĩ đồ vô ích."
(Tâm cao khí ngạo, bác học vô ích; vi phú bất nhân, dành dụm vô ích; xảo thủ nhân tài, bố thí vô ích; không tiếc nguyên khí, uống thuốc vô ích; dâm dật kiêu xa, con đường làm quan vô ích)
Nhạc Chuẩn viết xong câu cuối mới buông bút, ngẩng đầu cười nhìn Kiều Dụ, tiếp đón anh: "Lại đây uống trà"
Kiều Dụ biết đây là lọt qua cửa.
Nhạc Chuẩn nhấp ngụm trà chậm rãi mở miệng: "Hôm nay thăm anh trai con, sắc mặt nó thật không tốt, ta biết nó không nói thật, làm trò trước mặt bà ngoại con, ta không hỏi, sợ bà ấy lo lắng"
Kiều Dụ biết Nhạc Chuẩn đang muốn hỏi cái gì, nhíu nhíu mày, ông cụ dù sao tuổi tác đã cao, anh đắn đo hồi lâu mới mở miệng: "Tình hình không được tốt lắm"
"Cha con biết không?"
"Không biết, anh giấu mọi người"
Tuy là Nhạc Chuẩn ở trên chiến trường nhìn quen sinh tử, cũng không tránh khỏi có chút xúc động, suốt một lúc lâu sau không nói ra một từ.
Trong lòng Kiều Dụ cũng khổ sở, nhìn thấy ông cụ như vậy vốn định trấn an hai câu, nhưng càng nghĩ càng không tìm thấy câu nào thích hợp, đáy lòng càng thêm buồn bực.
Nhạc lão phu nhân gõ cửa, rất nhanh đẩy cửa tiến vào, trên tay bưng khay, trên khay là hai bát canh ngọt, cười hỏi: "Hai ông cháu đang nói cái gì, sắc mặt khó coi như vậy?"
Cây gậy trong tay Nhạc Chuẩn hạ xuống đánh nhẹ vào chân Kiều Dụ: "Bị tiểu tử này làm tức chết rồi! Lớn như vậy cũng không biết dẫn cháu dâu trở về"
Kiều Dụ cũng rất phối hợp, đứng lên cầm lấy khay trên tay bà ngoại, cười trả lời: "Ông ngoại nói, nha đầu Nhạc Hi kia đều đã làm mẹ rồi, bảo con nắm chặt!"
Nhạc lão phu nhân rất đồng ý, vẻ mặt oán trách: "Con a, tuổi không còn nhỏ rồi, có thể nói chuyện yêu đương rồi, thái độ tích cực một chút"
Kiều Dụ cười khổ không được, nhìn hai vị lão nhân vẻ mặt bất đắc dĩ: "Tích cực như thế nào ạ? Một lần tán hai cô?"
Gậy của Nhạc Chuẩn rất nhanh lại giáng xuống: “Tiểu tử này!"
Nói xong ba người cười ha ha.
Kiều Dụ lại cùng hai vị lão nhân này trò chuyện một lát mới rời đi.