Chỉ Muốn Bên Anh Như Thế Mãi Cho Đến Già

Chương 13

Nếu Lục Xuyên quyết định come out với cha mệ, vậy Cố Triệt cũng có ý ủng hộ. Dù quyết định come out, nhưng vẫn không biết nên hành động từ đâu mới tốt.

“Em nên nói với họ em thích con trai trước, hay nói em yêu rồi trước?”

“Anh nghĩ come out trước tốt hơn.”

“Nhưng… come out là một trận đánh lâu dài.” Mà Lục Xuyên lại muốn càng nhanh càng tốt.

Cố Triệt hiểu suy nghĩ của Lục Xuyên, vì vậy khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, “Anh hiểu, nhưng mà gấp quá cũng không nên chuyện.”

“Gấp quá không nên chuyện?” Lục Xuyên suy nghĩ một chút, vô cùng quyết tâm, “Ngồi đợi không bằng chủ động, hôm nay nói đi. Không, bây giờ.”

“Bây giờ?” Cố Triệt thật sự bị tính cách nóng nảy của Lục Xuyên doạ sợ.

Anh cúi đầu nhìn dáng vẻ bây giờ của hai người. Vừa mới làm xong hai lần và cũng vừa tắm xong, hiện tại cả người đều trần trụi, Lục Xuyên ngồi trong lòng anh, trên người vẫn còn dấu vết của lúc hưng phấn. Nếu không phải Lục Xuyên đột nhiên nhắc tới chuyện come out, anh còn định đè người ta thêm lần nữa.

Come out với phụ huynh với dáng vẻ này sao? Ngay cả Cố Triệt vẫn luôn mặt dày cũng có chút kiềm chế không được.

Đây là gần son thì đỏ, gần mực thì đen(1) sao?


“Em cảm thấy bây giờ mình rất có dũng khí.”

“Vì sao…”

“Bởi vì anh đang ở bên em.”

Lục Xuyên không biết việc làm tình là gì với người khác, nhưng với cậu, lúc làm với Cố Triệt, cậu có thể cảm giác mình hoàn toàn được yêu. Cậu không thể phân biệt được lúc làm với Cố Triệt, rốt cuộc là yêu nhiều hơn hay dục nhiều hơn.

Chẳng qua cậu chỉ cảm thấy, bởi vì yêu Cố Triệt, cho nên cậu muốn làm tình với anh, hi vọng thân thể của cả hai có thể quấn chặt lấy nhau, có thể thông qua kết hợp thân thể để cảm nhận tình cảm của nhau.

Tuy là mỗi lần Cố Triệt tiến vào, cậu đều cảm thấy khó chịu, thậm chí mấy lần đầu cậu còn rất muốn đẩy người phía trên ra vì quá đau đớn. Nhưng bởi người kia là Cố Triệt, người toàn tâm toàn ý yêu thương cậu, cho nên không thể nào đẩy anh ra. Cho dù đau, cậu cũng nguyện ý chịu đựng. Vào giây phút đó, cậu và Cố Triệt hoàn toàn kết hợp, không có bất kì sự cách trở nào. Vì vậy lúc cậu và Cố Triệt làm đều không mang áo mưa, cậu bằng lòng để anh bắn bên trong, cảm giác kết hợp như vậy khiến cậu bị mê hoặc.

“…Sau khi kết hợp với anh, em cảm thấy mình rất dũng cảm.”

Cho đến bây giờ, Cố Triệt vẫn chưa từng nghĩ nhiều như Lục Xuyên, “A, nói như em anh lại thấy rất xấu hổ. Mỗi lần đến với em… anh chỉ vì,… không nhịn được khi nhìn thấy em.”

“Bởi vì anh là đại sắc ma.”

“Anh không như vậy với người khác.”

“…Anh là của em, hoàng toàn không thể với người khác. Trước đây không thể, bây giờ không thể, sau này cũng tuyệt đối không thể. Cho dù em có tóc bạc mặt nhăn, em cũng không cho phép anh đi dụ dỗ đàn ông và phụ nữ trẻ tuổi, không thì em nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”

“Bây giờ muốn nhúng tay nhiều như vậy sao…” Cố Triệt ôm Lục Xuyên vào lòng mình.

“Nhất định phải nói rõ ngay lập tức. Không thì A Triệt là người háo sắc như vậy, sau này nhất định sẽ cũng… cũng làm thế với người khác.”

Cố Triệt cắn môi Lục Xuyên, “Không có, nhất định không có. Trừ em ra, anh sẽ không yêu người khác. Mặc dù bây giờ nói những lời này thì quá sớm, nhưng nếu sau này anh thật sự thay lòng, em giết anh có được không. Như vậy thứ mà em lấy được, chính là một Cố Triệt hoàn toàn yêu em.”


Nhưng Lục Xuyên lại lắc đầu, “Nếu anh không thương em nữa, em sẽ bỏ đi. Em không cho phép anh vượt quá giới hạn, nhưng nếu không yêu, em sẽ buông tay anh.”

Dáng vẻ này thật sự khiến cho trái tim Cố Triệt thắt lại, “Đừng nói, đừng nói nữa.”

“Thật ra em rất thích làm… chuyện đó với anh.” Lục Xuyên vươn tay ra, sờ thứ đã mềm đi của Cố Triệt, “Mỗi khi kết hợp với anh, em đều cảm giác được anh thật sự yêu em.”

Có lẽ người trông càng hiền lành thì lại có một thế giới nội tâm càng phong phú nhạy cảm. Lục Xuyên nghĩ, nếu bây giờ có thể cảm giác được tình yêu chứa chan của Cố Triệt, vậy lúc chia tay, hẳn là có thể cảm giác được anh không còn thương mình.

Đương nhiên, nếu có thể, cậu rất không muốn xảy ra chuyện chia tay, nhưng lỡ như thật sự có một ngày như vậy… Không phải là nên chuẩn bị sẵn sàng sao?

May mắn là mình có yêu nên dồn hết sức lực, yêu một cách liều lĩnh. Cậu biết rõ khi cậu yêu Cố Triệt, Cố Triệt là người xứng đáng. Người này nâng niu mình trong lòng bàn tay, dáng vẻ cẩn cẩn thận thận khiến cậu cũng rất muốn an ủi tâm trạng bất an của Cố Triệt.

“Anh hiểu.” Cố Triệt hôn cậu, “Nếu muốn nói thì gọi ngay bây giờ đi, mặc kệ ra sao, anh vẫn luôn cần em.”

Bởi vì khi lựa chọn em, anh cũng đã quyết định, tương lai cho dù gian khổ hay thuận lợi, thế giới của anh nhất định phải có em.

Có lẽ người khác đều cảm thấy tình yêu lúc còn trẻ là không có thật, giống như một giấc mộng, theo tuổi tác dần tăng đều sẽ vứt bỏ tất cả. Nhưng mà Lục Xuyên, anh muốn nói cho em biết, Cố Triệt anh không phải người như vậy. Người với người đều không giống nhau, mặc kệ người khác ra sao, nhưng anh không phải người như vậy.

Anh sống là vì em.

Lục Xuyên ấn số điện thoại của mẹ, bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng của mẹ cậu, “Tiểu Xuyên đấy à, sao đột nhiên lại gọi điện thoại về nhà?”

“Mẹ, bây giờ mẹ và cha sao rồi?”

“Rất tốt. Nghe nói mấy ngày nay ở chỗ con bị giảm nhiệt độ, chú ý mặc thêm quần áo, nhớ giữ ấm, không được để lạnh, Biết không?” Nghe giọng mẹ mình, Lục Xuyên cảm thấy có hơi muốn khóc, là nhớ, và cũng là xin lỗi, “Muốn nói chuyện với cha không? Ông ấy nói mấy ngày nay nằm mơ đều thấy con.”


“A, đừng… Con, con có chuyện muốn nói.”

“Hả? Vậy nói đi.”

Giống như là chưa từng nghe Lục Xuyên chủ động muốn nói gì đó, bên kia cũng cảm thấy hứng thú.

“Mẹ, mẹ đừng trách con…”

“Nói cái gì? Làm sai chuyện gì sao?”

“Vâng, sai một chuyện rất lớn.”

“Lớn bao nhiêu? Nói xem.” Mẹ cậu cũng không nghiêm túc, giọng nói vẫn tương đối dịu dàng.

“Mẹ…” Lục Xuyên cũng nhận ra mẹ mình không nghiêm túc, không thể vậy được, nếu để mẹ nghĩ cậu nói đùa thì coi như hỏng, cậu rất vất vả mới có được dũng khí, chỉ có thể nói một lần. Tay cậu hơi run, Cố Triệt đang ôm cậu cũng cảm nhận được, lại ôm cậu chặt hơn.

Rốt cuộc người bên kia điện thoại cũng có phản ứng, “Được rồi, Tiểu Xuyên, con nói đi, nhất định mẹ sẽ nghe nghiêm túc.”

“Mẹ. Con… con… Nếu con nói ra, có lẽ hai người sẽ không cần con. Nhưng cho dù hai người không cần con nữa, con vẫn yêu hai người, thật sự rất yêu hai người. Nếu đến lúc hai người cần con thì cứ nói, con… con sẽ luôn chờ hai người tha lỗi cho con.”

“Rốt cuộc là chuyện gì? Tiểu Xuyên, cuối cùng là con làm sao?”

Mẹ cậu cũng sốt ruột. Tại sao trong giọng con mình còn có chút nghẹn ngào? Bình thường nói chuyện nó chưa từng lắp bắp.

“…Con thích con trai.”


Lục Xuyên nói xong hồi lâu, bên kia vẫn không có âm thanh gì. Lục Xuyên suy nghĩ một chút, cuối cùng cúp điện thoại. Sau đó gửi một tin nhắn ‘Cha mẹ, xin lỗi. Nhưng… con không thể nào quay đầu lại, con tìm được người mình rất thích, người mà con không thể không ở bên.’

Sau khi gửi tin nhắn, cậu không nhận được hồi âm.

Cố Triệt ôm Lục Xuyên vào lòng, anh biết lúc khó chịu Lục Xuyên sẽ không khóc. Cậu là một người luôn kiềm nén. Cố Triệt không muốn ép cậu khóc mà chỉ ôm cậu, để cậu biết rằng cho dù toàn thế giới này có sụp đổ hay bị huỷ diệt thì bên cạnh cậu nhất định luôn có mình.

“A Triệt, bây giờ em đã trở thành một đứa trẻ không ai cần.”

“Cái gì mà không ai cần! Anh cần em. Mãi mãi cần em.”

“…Bây giờ em chỉ có anh thôi, A Triệt. Nếu anh không cần em nữa, có lẽ em sẽ chết, ừm, sẽ sống không nổi.”

Đủ rồi!

Cố Triệt không muốn nghe Lục Xuyên nói những lời như vậy. Nghe người yêu nói thế, anh lại cảm thấy loại cảm giác đau lòng mà bất lực. Rõ ràng mình đã âm thầm chấp nhận lời hứa vượt mọi chông gai vì cậu, nhưng bây giờ lại nhìn cậu cô đơn tuyệt vọng trước mặt mình. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Cố Triệt không để tâm đến chuyện Lục Xuyên không come out. Anh biết cậu sẽ phải đối mặt với chuyện này. Anh không muốn cậu đau khổ, cũng không muốn mình chỉ có thể bất lực đứng ở một bên khi cậu đang chịu đựng đau khổ.

Nghiêng người, Cố Triệt đè Lục Xuyên xuống dưới lần thứ hai, giật lấy điện thoại trong tay cậu.

“Anh… làm gì?”

“Làm chút chuyện khiến em vui, không được sao?”

“Em… không có tâm trạng làm chuyện đó.” Không phải Lục Xuyên không hiểu vì sao Cố Triệt lại muốn như vậy, mà thật sự là tâm trạng cậu vẫn còn rất nặng nề.

Nhưng Cố Triệt có thể nghĩ đến cách tốt nhất, anh cắn vành tai Lục Xuyên, “Không sao, thân thể em sẽ cần anh…” Thân thể của Lục Xuyên, thậm chí anh còn hiểu nó hơn cậu. Làm cậu mệt mỏi một chút, nói không chừng tối nay sẽ không bị mất ngủ.

Rất nhanh, dưới nỗ lực của Cố Triệt, Lục Xuyên tước vũ khí đầu hàng…


—-

Chú thích:

(1) Cận chu giả xích, cận mặc giả hắc – 近朱者赤, 近墨者黑 – tương tự như câu “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”.