"Cháu tăng cân một chút phải không, mèo con?" Anthony hỏi khi anh hôn má Reggie và sau đó ngồi xuống cạnh cô trên bãi cỏ. "Chắc cần ăn vì cháu thật khổ sở hả. Không cần thắc mắc, phải sống với con cá lạnh lùng đó."
Reggie đặt tập giấy xuống và mỉm cười trìu mến với người chú. "Nếu ý chú là về Miriam thì bà ấy không quá tệ. Sau vụ cãi nhau đầu tiên, cháu và bà ấy đã có một thỏa thuận. Đơn giản là không nói gì với nhau hết."
"Chú cho rằng đó là một cách để sống với ai đó," Anthony trả lời bằng âm điệu khô khốc.
Reggie cười hài lòng. "Ôi, chú Tony, cháu đã nhớ chú cả tháng rồi. Cháu thật sự mong gặp chú sớm hơn. Chỉ có những người khác ở đây."
"Cháu không nên bận tâm ngó đến chú ngay sau khi chú nghe thấy những chuyện đang diễn ra. Phải mất một thời gian chú mới nguôi được."
Cô thở dài. "Cháu cho là chú lại muốn giết anh ấy nữa?"
"Thật đáng nguyền rủa. Chú đã cố gắng tìm kẻ đê tiện đó nhưng hắn không xuất hiện."
"Cháu có thể giúp chú khỏi buồn phiền trong việc tìm kiếm," cô nói với anh một cách điềm đạm. "Anh ta nói với cháu là anh ta rời khỏi nước Anh. Cháu đoán anh ta đã làm thế."
Cơn giận của Anthony dâng lên. "Tốt hơn hết chúng ta sẽ nói về chuyện khác, mèo con. Chồng cháu không phải chủ để ưa thích của chú. Cháu đang vẽ cái gì đấy?"
Reggie đưa tay lên tập giấy. "Chỉ là con chó săn đang đuổi theo những chiếc lá rơi. Nó chạy vào trong rừng chỉ vài phút trước khi cháu tới. Mặc dù cháu đang có vài tư thế thú vị của mấy người làm vườn, và những người giữ ngựa đang chải lông cho chúng." Anh quay qua mấy trang giấy và ngưỡng mộ tác phẩm của cô. "Đó là Ngài Tyrwhitt, một người hàng xóm," cô nói khi anh lấy bức phác họa một người đàn ông trung niên đỏm dáng. "Chú có tin anh ta và nữ Bá tước - ?"
"Không!"
"À, cháu không chắc chắn như chú, nhưng bà ấy như một người khác khi ở bên ông ta, thật sự như thiếu nữ, nếu chú có thể tin."
"Ta không tin," anh nói quả quyết.
Reggie cười. "Và đó là Squire Gibbs và người vợ trẻ Faith. Cháu rất thích cô ấy. Miriam đã điên tiết khi cháu và cô ấy trở thành bạn bè. Một lời mời tới Silverley luôn phải là một người danh giá, chú biết đấy, và vì thế khi cháu trân trọng mời Faith, bà Bá tước đã lui về phòng cả hai ngày để bày tỏ nỗi bất bình của mình."
"Bà ấy đặt giới quý tộc hơn hẳn tầng lớp trung lưu, phải không?" anh hỏi.
"Ôi, bà ấy rất nghiêm túc về chuyện đó, chú Tony." Anthony quay trở lại một trang khác. "Chúa ơi, ai thế này?"
"Hai người làm vườn, cháu đoán vậy. Có quá nhiều người hầu ở đây đến nỗi cháu chưa gặp được hết bọn họ. Cháu đã vẽ mấy người này chiều qua bên bờ hồ."
"Hôm qua chắc cháu phải đặc biệt buồn rầu đấy. Cháu làm họ trông hung hãn quá."
Reggie nhún vai. "Không phải do tâm trạng cháu. Họ trông hung hãn. Họ bỏ đi khi biết cháu đang vẽ họ, vì vậy cháu đã hoàn thành bức phác họa nhờ trí nhớ."
"Họ trông như mấy gã côn đồ khu cảng vậy," anh nói, "không giống dân làm vườn."
"Ôi, nhảm nhí. Tất cả những người ở đây đều tốt thật sự, nếu chú biết họ."
"Ngoại trừ con cá lạnh lùng."
"Đừng khắc nghiệt vậy, chú Tony. Cháu không nghĩ bà ấy đã được sống hạnh phúc cho lắm."
"Đó không phải là lý do để bà ta đặt nỗi bất hạnh lên người khác. Và nói về - "
"Đừng," cô nói lạnh lẽo. "Cháu hoàn toàn ổn, chú Tony, thực thế."
"Cháu không thể nói dối chú, mèo con. Nhìn cháu xem. Cháu sẽ không tăng cân nếu cháu có tập luyện, và khoảng thời gian duy nhất cháu rầu rĩ đến mức lờ đi sức khỏe của mình là khi cháu không vui. Chú biết cháu, nhớ không hả? Hiển nhiên cháu giống mẹ trong khoản đó. Nhưng cháu không cần phải ở đây, cháu biết vậy mà. Cháu có thể về nhà."
"Cháu biết mình đã sai lầm, Tony, nhưng cháu không muốn cả thế giới biết điều ấy. Chú hiểu không?"
"Vì lợi ích của hắn?" giọng anh sắc nhọn.
"Không," cô trả lời, rồi do dự nói thêm, "Việc cháu tăng cân không phải như chú nghĩ nãy giờ đâu, Tony. Cháu có thai."
Một khoảnh khắc yên lặng sững sờ. Rồi anh nói, "Cháu chưa thể biết sớm thế. Cháu mới kết hôn có một tháng."
"Cháu có thai, chú Tony. Rất, rất chính xác."
Đôi mắt màu xanh coban của anh, giống đôi mắt cô, mở lớn, rồi nheo lại với cơn thịnh nộ. "Hắn không thể! Ta sẽ giết hắn!"
"Không, chú sẽ không làm thế," cô trả lời, bác bỏ giải pháp ưa thích của anh. "Đây sẽ là đứa cháu trai hoặc cháu gái đầu tiên gọi chú là ông. Làm sao chú có thể giải thích cho nó rằng chú đã giết cha nó?"
"Ít nhất hắn xứng đáng bị đánh nhừ tử," chú cô gầm gừ.
"Có lẽ," cô đồng ý. "Nhưng không phải vì đã cám dỗ cháu trước đám cưới. Cháu đã sẵn lòng tham gia trong việc tạo nên đứa bé này."
"Đừng bận tâm bảo vệ hắn, mèo con. Cháu quên rằng hắn quá giống ta và ta biết tất cả mánh lới. Hắn đã dụ dỗ cháu."
"Nhưng cháu đã biết chính xác mình đang làm gì," cô khăng khăng. "Cháu... thật quá sức ngu ngốc, giờ cháu biết thế, nhưng cháu đã nghĩ rằng việc đó giúp thay đổi thái độ của anh ấy. Chú coi, anh ấy đã cố gắng buộc cháu từ bỏ hôn ước. Anh ấy chưa bao giờ lừa gạt cháu vào ý nghĩ là anh ấy sẵn lòng lấy cháu."
"Hắn đã đồng ý!"
"Vâng, nhưng anh ấy đã nghĩ có thể làm cháu từ bỏ trước đám cưới."
"Cháu nên làm vậy."
"Điều nên làm không được tính đến, chú Tony."
"Ta biết, ta biết, nhưng thật quá đáng, Reggie, sao hắn có thể rời bỏ cháu, dù biết rằng – "
"Cháu không bao giờ cho anh ta biết! Chú không nghĩ là cháu sẽ cố giữ một người đàn ông theo cách đó chứ?" Cô kêu lên với cơn sốc thật sự.
"Ôi," Anthony nói, ngừng lại chốc lát. Rồi anh nói một cách buồn bã, "Thành thực mà nói, mèo con, cháu thật giống mẹ cháu. Melissa cũng sinh cháu chỉ vài tháng sau lễ cưới."
Reggie há miệng. "Thật vậy sao? Nhưng... sao chưa ai bảo cho cháu biết?"
Anthony trở nên đỏ ửng và nhìn ra xa. "À há, chúng ta nên nói, "à này, cháu yêu, cháu sinh ra vừa vặn hợp pháp đấy." "
Cô khúc khích và vươn người hôn vào má anh. "Ôi, cảm ơn chú đã cho cháu biết. Cháu sung sướng biết rằng cháu không phải là người phóng túng duy nhất trong gia đình – ý cháu là, ngoài bác Jason." cô đùa bỡn.
"Phóng túng! Tối thiểu cha cháu không bỏ rơi Melissa. Anh ấy ngưỡng mộ chị. Anh đã lấy chị ấy sớm hơn nếu lòng tự trọng cứng đầu cứng cổ của chị ấy không ngăn cản họ."
"Cháu chưa bao giờ được nghe về chuyện này," cô thì thầm, bị choáng.
"Họ đã có vài trận cãi vã kinh khủng. Chị ấy đã hủy hôn ước tới ba lần, lần nào cũng thề rằng chị không bao giờ muốn gặp lại anh nữa."
"Nhưng mọi người luôn bảo cháu rằng họ yêu nhau đến mức nào," Reggie phản đối.
"Đúng vậy, mèo con," anh cam đoan với cô. "Nhưng chị ấy cũng là người nóng tính giống ta. Một chút bất đồng cũng có thể vượt khỏi tầm kiểm soát. Tạ ơn Chúa cháu không thừa hưởng điều đó từ chị ấy."
"Ồ, cháu không biết," Reggie đăm chiêu. "Nếu anh ta có trở lại, cháu cũng sẽ không tha thứ. Anh ta làm cháu yêu anh ta, và rồi không cho cuộc hôn nhân của bọn cháu một cơ hội nào cả. Cháu có lòng tự trọng, cho dù là cháu đã gần như van xin anh ấy đừng đi. Tình yêu của cháu đã trở nên... ôi, cháu thậm chí tức điên lên khi nghĩ về anh ta."
"Tốt cho cháu. Nghĩ tới việc về nhà nhé? Chẳng có lý do gì mà cháu không ở với gia đình mình cho tới ngày sinh. Chúng ta không phải là người dưng của cháu."
"À, cháu có Meg, và cháu – "
"Nghĩ về nó," anh nghiêm nghị lặp lại.
Cô tươi cười với anh. "Vâng, thưa chú."