Chỉ Mình Em

Chương 10

Sơ Xuân nhận được tin nhắn trả lời của Tạ Yến chỉ có hai chữ ngắn ngủn:
【Chuyện gì?】
Lộ Dao ngồi cạnh Sơ Xuân nhìn thấy, không khỏi thổn thức, “Cách hai người nói chuyện thật lãnh đạm.”
Sơ Xuân: 【Có vậy à.】
“Đương nhiên là có.”


Rõ ràng là vợ chồng chưa cưới nhưng lại giống các cặp vợ chồng già, chỉ nói trọng điểm, không nói chuyện phiếm.
Lộ Dao dạy dỗ, “Cậu nên gửi nhiều biểu tượng cảm xúc dễ thương, trai thẳng tương đối thích các em gái mềm mại.”
Sơ Xuân gật đầu không hiểu lắm.


Nghe có vẻ hợp lý một cách kỳ lạ.
Dưới sự chỉ đạo của Lộ Dao, tin nhắn của Sơ Xuân được biên tập thành như thế này ——


【Anh Yến ơi, có rảnh đi ăn cùng nhau không. Chú mèo dễ thương.jpg】


Sau khi tin nhắn được gửi đi, Sơ Xuân nhìn Lộ · giáo sư chỉ đạo · Dao đầy nghi ngờ, nói như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?
Lộ Dao vỗ ngực: “Tin mình đi, tuyệt đối không thành vấn đề, dù gì mình cũng là người đã làm 28 nam sinh vây quanh, mình rất hiểu con trai.”


Sơ Xuân bán tín bán nghi những lời của cô bạn thân.
Trong chốc lát, di động rung lên.
Lộ Dao còn kích động hơn người trong cuộc: “Anh ấy trả lời tin nhắn! Chắc chắn là anh ấy đồng ý đi với cậu, đến lúc đó cậu cứ trực tiếp cầu hôn. Trời ơi, mình sắp làm phù dâu……”


Không chờ Lộ Dao miêu tả nội dung tưởng tượng phía sau, Sơ Xuân mở di động.
Trên màn hình là tin nhắn năm chữ của Tạ Yến:
【Em bị trộm tài khoản?】
“……”
Sơ Xuân im lặng.
“Này, sao anh ấy không ra bài theo kịch bản.” Lộ Dao lúng túng vuốt cằm, “Ngại quá, đoán sai rồi.”


Sắc mặt Sơ Xuân tối sầm, chuyển ngữ: “Bây giờ mình nói cái gì? Đừng nói là mình phải trực tiếp cầu hôn.”
Lộ Dao: “Mình không biết……”
Sơ Xuân: “Không phải cậu nói rằng cậu rất hiểu con trai, đã từng làm cho 28 nam sinh vây quanh cậu hay sao?”


Lộ Dao: “Lúc trước học vài lớp thể dục, quả thật có nhiều nam sinh vây quanh mình.”
“……”
Sơ Xuân đi vào phòng, tự suy nghĩ.
—— Anh Yến ơi.
Ba chữ này, cô thật sự dám gửi đi.


Đang nghĩ không biết phải giải thích như thế nào, Tạ Yến dường như đoán được:【Tin nhắn vừa rồi là do Lộ Dao gửi giùm em phải không?】
Lần trước Lộ Dao và Vệ Chuẩn cãi nhau bằng di động, vì vậy Tạ Yến có thể đoán được đại khái.
Sơ Xuân trả lời: 【Dạ, xin lỗi anh.】


Tạ Yến: 【Ngày mai tôi chưa chắc rảnh.】
Sơ Xuân:【…… Không sao, em hỏi vậy thôi.】
Tạ Yến không trả lời lại.
Nhìn vào khung màu xanh lá cây nơi cuộc trò chuyện kết thúc, Sơ Xuân nhàn nhạt thở dài. Đêm nay, cô không ngủ ngon.
Buổi sáng, Lộ Dao thật cẩn thận mở cửa phòng, thử kêu cô dậy.


“Tiểu Sơ Xuân, dậy ăn cơm nào, mình vừa mới làm một món chiên siêu ngon ——”
Bởi vì tối hôm qua có gợi ý không tốt, Lộ Dao thầm nghĩ phải dùng đồ ăn để bù lại.
Một đêm trôi qua, Sơ Xuân đã quên hết chuyện tối hôm qua, dụi đôi mắt buồn ngủ, chuẩn bị đi qua.


Lộ Dao nhìn đôi mắt thâm quầng của Sơ Xuân, “Đừng nói với mình, cậu đã cầu hôn Tạ Yến tối hôm qua. Sau khi anh ấy đồng ý, cậu vui quá nên cả đêm không ngủ được?”
Sơ Xuân lắc đầu.
Lộ Dao: “Vậy cậu và anh ấy tán gẫu thế nào?”
Sơ Xuân vẫn lắc đầu.


Có vẻ không có tiến triển gì.
Điều này nằm trong dự đoán của Lộ Dao, cô đưa tờ báo địa phương buổi sáng, “Không sao, vẫn còn cơ hội.”
“?”
“Mình vừa mới đọc tin tức, vài ngày nữa có tiệc rượu thương mại ở An Thành.”
【Tiệc rượu?】


Lộ Dao nhiệt tình đề cử, “Đúng vậy, là do Hưng Hòa tổ chức, Tạ Yến chắc chắn sẽ tham gia, đây là cơ hội tuyệt vời để cầu hôn. Lúc đó cậu cầu hôn anh ấy ngay tại chỗ, anh ấy sẽ trở tay không kịp.”


Bởi vì có nhiều người, ngại hoàn cảnh, cơ hội từ chối của người bị cầu hôn sẽ thấp hơn rất nhiều.
Lộ Dao không khỏi khen ngợi sự thông minh khéo léo của mình, thúc giục: “Cậu nhanh dậy ăn cơm, sau đó đi chọn nhẫn.”
【Nhẫn gì?】


“Cầu hôn phải có nhẫn.” Lộ Dao coi như chuyện đương nhiên, “Cả đời này mình chưa từng thấy con gái cầu hôn, coi như cậu thỏa mãn nguyện vọng của mình đi.”
“……”
Nguyện vọng này thật khó làm.


Bởi vì gấp gáp, không kịp đặt nhẫn, Lộ Dao quyết định thay Sơ Xuân, kéo cô đến một cửa hàng trang sức ở trung tâm thương mại An Thành chuyên bán đồ trang sức làm sẵn.
Vừa vào cửa, Lộ Dao còn kích động hơn Sơ Xuân, không khỏi nhìn lần lượt từng tủ kính hình tròn.
“Cái này đẹp quá.”


“Cái kia cũng đẹp, hợp với tiên nữ.”
“Làm sao bây giờ, cái nào mình cũng muốn.”
Nói xong, Lộ Dao nhìn Sơ Xuân bằng ánh mắt mong chờ.
Khi nhân viên bán hàng tươi cười chào đón nhìn thấy cảnh này, trong đầu không chỉ hiện ra một đóa hoa bách hợp.


Mọi món đồ trang sức trong tủ kính đều lấp lánh, sáng chói khiến người ta hoa cả mắt, rất dễ rơi vào tình trạng khó lựa chọn.


“Hiện nay trên mạng không ít người luôn tung tin đồn rằng kim cương là trò lừa đảo lớn nhất trên thế giới, đám con gái chúng ta thích kim cương đều là kẻ ngốc.” Lộ Dao vừa xem vừa nói, “Ngốc thì ngốc, mình thích mấy thứ lấp lánh này.”


Sơ Xuân gật đầu, cô cũng rất thích, không biết Tạ Yến có thích hay không.
Cuối cùng cô chọn nhẫn đôi tình yêu kim cương, bằng bạch kim, thiết kế không rườm rà, trông đơn giản và khiêm tốn, giá cả vừa phải sáu con số.
Chọn nhẫn xong, Lộ Dao bắt đầu khao khát tưởng tượng.


“Đến lúc đó, cậu mặc lễ phục xinh đẹp, giả vờ thản nhiên nói chuyện phiếm với anh ấy, sau đó đang trò chuyện, đột nhiên lấy nhẫn ra, hỏi anh ấy muốn cưới cậu hay không.”


“Mình đoán, có 90% khả năng, anh ấy sẽ đồng ý và mỉm cười nói rằng, sao để con gái làm chuyện như thế này được, rồi chủ động đeo nhẫn cho cậu.”
“Mẹ kiếp, quá lãng mạn.”
Lộ Dao miêu tả hiện tượng quá thực, Sơ Xuân yên lặng lắng nghe,【Nếu từ chối thì sao.】


“Sẽ không đâu.” Lộ Dao bí ẩn nói, “Vệ Chuẩn đã tiết lộ với mình, nhiều năm qua cậu là người con gái duy nhất bên cạnh Tạ Yến. Anh ấy không thích cậu thì thích ai?”
Lời nói của Lộ Dao, và chiếc nhẫn đôi tình yêu xinh đẹp đã mang lại cho Sơ Xuân một chút tự tin.


Tiệc rượu được tổ chức tại khách sạn lớn nhìn ra biển, quy mô không hề nhỏ, khung cảnh bên trong và bên ngoài đều tuyệt đẹp, có đài phun nước, hồ bơi, xích đu xanh, không ít khách mời vừa ngắm cảnh vừa tán gẫu bên ngoài.


Trước khi xuất phát, Sơ Xuân sửa soạn và trang điểm tổng thể, mái tóc xoăn màu nâu sẫm xõa hai bên, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn và mắt ngọc mày ngài, trang phục sang trọng mềm mại đã đè xu0"ng khí chất ngọc bích bình thường ban đầu.


Lộ Dao tâng bốc cô một hồi để khích lệ, nhân tiện gọi điện thoại cho Vệ Chuẩn, sau khi biết vị trí của Tạ Yến, khuyến khích Sơ Xuân đến đó.
Đúng thời điểm, có lợi thế, người cũng ở đó, thích hợp cho việc cầu hôn.


Vệ Chuẩn vốn đang trò chuyện với Tạ Yến trước cửa sổ sát đất, một cuộc điện thoại gọi anh đi ra, chỉ còn lại một mình Tạ Yến.
Sơ Xuân cố gắng giả vờ tình cờ đi ngang qua, chậm rãi đứng bên cạnh Tạ Yến.
Anh không hề kinh ngạc, thản nhiên đưa ra đề tài: “Em vừa tới à?”


Sơ Xuân gật đầu.
Sau đó là khoảng lặng giữa hai người.
Giao tiếp với người câm, luôn luôn không thể tránh khỏi rơi vào tình huống như vậy, cô có suy nghĩ hơi tự ti, không biết nên cầu hôn như thế nào.
Cô không thể cầu hôn trước mặt mọi người giống như Lộ Dao nói.


Nói chuyện riêng với anh đã đủ làm cô căng thẳng.
“À.” Cuối cùng Sơ Xuân lấy hết can đảm, chuyển ngữ trên di động, “Em có một thứ muốn đưa cho anh.”
Khi âm thanh phát ra, cô hối hận, những bước Lộ Dao dạy cô không phải như thế.
Nên tỏ tình trước khi lấy nhẫn ra.
Tạ Yến hỏi: “Thứ gì.”


Tim Sơ Xuân sắp nhảy lên cổ họng.
Tạ Yến lại hỏi: “Thư tình mới viết à?”
—— Không phải.
—— Quan trọng hơn thư tình một vạn lần.


“Chuyện này có lẽ hơi đột ngột đối với anh và em, nhưng tình huống hiện tại hơi đặc biệt, em sợ anh rời đi, cũng sợ anh.” Sơ Xuân chậm rãi cài chữ trên di động, không dám nhìn anh, “…… không cần em.”
Tạ Yến chăm chú nhìn cô, “Sợ?”


“Dạ…… Em luôn cảm thấy bất an, cho dù chúng ta đã có cái đó, nhưng em vẫn cảm thấy anh cách em rất xa.”
Tốc độ cài chữ chậm hơn nhiều so với nói chuyện, Sơ Xuân căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, còn định tiếp tục chuyển ngữ, Tạ Yến đột nhiên lại gần.


“Em vừa nói.” Anh cúi người, ánh mắt đùa giỡn, “Cái đó giữa chúng ta là cái nào?”
Sơ Xuân không ngờ anh nói chuyện đó ra, gương mặt ửng hồng, “Là cái đó.”
“Cái nào?”
“……”
Anh muốn cô nói như thế nào.
Ngủ chung?


Sơ Xuân cắn môi, thấy anh không giống như đang cố ý đùa giỡn, hơi bực mình, đồng thời còn hơi nghi ngờ, “Đêm sinh nhật Vệ Chuẩn, chúng ta không phải……”
Tạ Yến gật đầu: “Cùng qua đêm với nhau.”
Cô cũng gật đầu, đúng vậy, chính là qua đêm, “Vì vậy em nên chịu trách nhiệm với anh.”


Anh khẽ cười, “Ở chung một phòng cả đêm thì phải chịu trách nhiệm à?”
Sơ Xuân sửng sốt.
Ý anh là, chỉ ở chung một phòng?
Sơ Xuân không rõ: “Đêm đó, chúng ta ngủ riêng à?”
Tạ Yến: “Em đang nghĩ cái gì?”
Sơ Xuân: “……”


Tạ Yến: “Hình như em say quá nên sinh ra ảo giác.”
Sơ Xuân: “?”
Mặt cô đầy kinh ngạc, ảo giác?
Trước đây cô nghi ngờ như vậy, hóa ra hai người chưa làm gì?
Thế thì tại sao sáng hôm đó, anh bảo cô uống thuốc.


Sơ Xuân vừa mới bình tĩnh lại hỗn loạn lần nữa, chậm rãi ra hiệu:【Tối hôm đó, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?】
“Tôi ôm em lên phòng, em ngủ ngay lập tức.” Tạ Yến nhíu mày nhìn cô, “Thẳng giấc đến sáng.”
“……”
Thẳng giấc đến sáng, ngủ say như heo.


Đừng nói đến chuyện làm gì đó.
Ngay cả trở mình cũng khó.
“Vậy, sáng hôm đó anh nói uống thuốc là?” Sơ Xuân chuyển ngữ.
“Giải rượu.” Anh nói, “Hôm đó em đi vội vàng, chưa gì đã biến mất.”
Chạy trốn như kẻ trộm, không liên lạc điện thoại, làm như anh bắt nạt cô.


Sau khi nhận ra sự thật, Sơ Xuân chỉ cảm thấy âm thanh ong ong trong đầu.
Cô đã hiểu lầm quá lâu.
Cả hai chưa làm gì cả.
Anh càng không phải là kẻ cặn bã bắt cô uống thuốc.
Không biết nên vui hay không, Sơ Xuân xoa giữa hai hàng chân mày, muốn tìm một nơi yên lặng.


Vừa mới lùi ra sau, cô bị Tạ Yến ngăn lại: “Sơ Xuân.”
Cô quay đầu lại, ngơ ngác.
“Vừa rồi em nói.” Anh nhìn cô chăm chú, “Có gì đó cho tôi phải không?”
Sơ Xuân gấp cái hộp nhung trắng trong lòng bàn tay lại theo bản năng, không có gan lấy nó ra.