Hiện giờ Ưng Lê đang muốn rút lui, trong lúc cô đang nghĩ xem có nên trộm mở cửa xe rồi đi ra ngoài hay không thì trên ghế lái xe có người vào ngồi.
“Cô là ai? Tại sao lại ở trên xe Úc tổng?” Vẻ mặt Tịch Thịnh cứng đờ, anh ta mới dừng xe ở bên đường một lúc để đi làm một số việc thôi mà, sao tự nhiên ở đâu ra có thêm một người phụ nữ trên xe.
Không lẽ là người do đối thủ phái đến để phá Úc tổng? Hay là nhìn trúng khuôn mặt của anh ấy, cho nên dính chặt lên đây?
Mặc kệ nó là loại nào, Tịch Thịnh tự nhận thấy thân là trợ lý thì không thể khoanh tay đứng nhìn, hắn lấy điện thoại di động ra nói cảnh cáo: “Cô này, tôi phải báo cảnh sát.”
Úc Tranh nhỏ giọng nói: “Tịch Thịnh, cậu ra ngoài trước đi.”
Tịch Thịnh ngẩn người, mặc dù không hiểu được những suy nghĩ trong đầu Úc Tranh, nhưng vẫn xuống xe.
Thấy thế, Ưng Lê vội vàng giải thích: “Xin lỗi, bởi vì xe của Úc tổng giống hệt chiếc xe của anh tôi cho nên tôi nhìn nhầm. Đây chỉ là một hiểu lầm, bây giờ tôi đang giải thích anh cho anh nghe.”
Không khí im lặng trong xe chậm rãi trôi qua.
Đột nhiên, Úc Tranh cười khẽ: “Cô Ưng đang trốn người khác phải không?”
“Anh biết?” Bỗng dưng Ưng Lê ngẩng đầu nhìn lại anh, “Anh biết rồi sao còn hỏi tôi?”
Trong đôi mắt đào hoa của người đàn ông chứa ý cười, vậy mà giờ phút này lại sinh ra rất nhiều phong tình, hô hấp Ưng Lê cũng chậm lại theo, thiếu chút nữa đã bị mê hoặc vào đó.
Trong lòng Ưng Lê hoảng hốt, xuống xe chạy trốn trước khi độ ấm ở trên mặt đang có xu hướng tăng lên cao.
Nghĩ rằng né được Úc Tranh, Ưng Lê thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng đúng lúc cô nhìn thấy cái biển số đẹp đến mức chỉ muốn gào thét.
99699.
Ưng Lê: “.……”
Cái biển số xe chết tiệt này!
***
“Cho nên từ lúc đầu do cậu nhìn nhầm biển số xe, rồi lên nhầm xe?” Qúy Nghiên bày ra dáng vẻ ăn dưa ngồi trên sô pha.
Ưng Lê thở dài một tiếng: “Mình hận!!!”
Lần này xem như cô xấu mặt ném về nhà luôn…….
“Ở Tân Thành, Úc Tranh là người có tiếng tăm lừng lẫy, nghe nói thủ đoạn của anh ta rất ngoan độc và tàn nhẫn, mới ngồi lên vị trí xong chỉ tốn một năm đã quét dọn sạch sẽ bên trong Quân Diệu. Hơn nữa, anh ta không bao giờ thể hiện quá nhiều biểu cảm đối với phụ nữ, hay có nhiều con gái nhà quyền quý hay minh tinh vội vã muốn dính vào người, anh ta cũng không nhìn liếc mắt lấy cái.” Qúy Nghiên líu ríu không ngừng, “Một người đàn ông như vậy, ai có thể thuần phục nhỉ.”
Ưng Lê liếc mắt nhìn cô ấy: “Không phải cậu được xưng là sát thủ thiếu nam à? Nhìn cậu khen anh ta đến mức thế, không thì cậu đi thử xem?”
“Như cậu nói đó mình là sát thủ thiếu nam, cậu nhìn thử Úc Tranh xem có thấy giống thiếu nam trẻ trung không có tri thức không hả? Mình không thể nào gặm được khối xương cứng này.” Qúy Nghiên lắc lắc đầu, lập tức hỏi; “Mà cậu nói là bề ngoài anh ta rất đẹp trai đúng không, tại sao cậu không thử đi.”
Ưng Lê nhớ đến đôi mắt đào hoa kia thì đung đưa đầu nói: “Mình không tính, nhìn thấy đôi mắt kia lại nghĩ đến quá khứ không thoải mái.”
“Cậu còn chưa thoát ra khỏi bóng ma của tra nam à?” Qúy Nghiên ngạc nhiên, “Trốn người phụ nữ kia là bởi vì chuyện đó?”
Ưng Lê cười nói: “Tra nam thôi mà, sao có thể không thoát ra được. Trốn Đinh Vũ Linh chỉ đơn giản là vì cô ta quá phiền.”
“Ai bảo lúc đó chẳng hiểu tại sao cậu chạy đến học đại học ở thành phố Thanh Viễn xa như thế, để rồi lúc cậu bị bắt nạt mình không nghĩ ra được cách nào để cho cậu trả thù lại người ta.” Quý Nghiên hơi tiếc, “Nếu anh cậu biết chuyện này, chắc chắn thằng tra nam kia sẽ bị đánh cho đến mặt mũi bầm dập.”
Trường đại học Ưng Lê học ở Thanh Viễn, học đại học năm hai gặp được Dịch Tư Viễn, thằng nhãi đó có một đôi mắt đào hoa đẹp không tả được, khi đó cô là người thuộc phái thích cái đẹp nên đồng ý kết giao thử xem. Kết quả được ngày đầu tiên đồng ý qua lại, ngày hôm sau đã nhìn thấy Dịch Tư Viễn đi cùng bạn học nữ khác hôn nhau ở trong rừng cây nhỏ.
Lúc đó cô lập tức chia tay, nhưng không biết vì sao chuyện này được truyền rộng rãi khắp ở trong trường. Đinh Vũ Linh vì chuyện này mà không ngừng cười nhạo cô, nói cô ngay cả tay bạn trai còn chưa kịp nắm đã bị người khác đoạt đi mất.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp, trước đây từng gặp một lần, mình nghĩ Tân Thành lớn thế sẽ không gặp lại lần nữa đâu, là mình quá sơ sót.” Ưng Lê than nhẹ một tiếng.
Quý Nghiên nhìn chằm chằm cô cười: “Vậy nếu gặp lại lần nữa thì sao?”
“Thì nghênh đón trực diện đối đầu chứ sao, mình đâu có làm sai gì đâu, việc gì phải sợ cô ta.” Nếu không vì ngại Đinh Vũ Linh quá phiền, cô đã không cần phải trốn tránh.
Vừa dứt lời, di động của Ưng Lệ rung lên, cô cầm lên nhìn thoáng qua đã nhăn mày, đúng là nghĩ đến cái gì là thấy cái đó.
Thấy vẻ mặt cô hơi lạ, Qúy Nghiên chạy qua nhìn, lập tức vui mừng nở nụ cười: “Tiểu Lê Lê, mình xem trọng cậu đó.”
Ưng Lê học ngành thiết kế đồ họa, sau khi tốt nghiệp có khá nhiều bạn ở trong lớp đến Tân Thành tìm việc, vì thế mọi người muốn tụ tập một lần. Cô là người duy nhất có gia đình ở Tân Thành, lần tụ họp này gần như không thể từ chối được.
“Phiền muốn chết, nhà ở nhìn trúng không mua được thì thôi còn mang đến cho mình mấy việc này.” Ưng Lê vứt điện thoại sang một bên, bắt đầu không vui.
Qúy Nghiên thu lại nụ cười, hỏi: “Là cái biệt thự Đông Đình Sơn có giá 1 tỷ kia à?”
Ưng Lê gật đầu: “Nơi đó giống hệt những tưởng tượng của mình về môi trường sống xung quanh, nhưng mà mình tìm người đi hỏi, đối phương không muốn bán, thêm tiền cũng không bán.”
“Người có thể mua được khu nhà cao cấp thế, không lẽ lại thiếu ít tiền này thôi à.” Qúy Nghiên cười an ủi cô, “Cậu nên suy nghĩ đến chuyện họp lớp đi.”
“……..” Ưng Lê bĩu môi, đúng là cô không gặp được chuyện nào hài lòng hết.
***
Buổi họp lớp được quyết định tổ chức vào chủ nhật, đến một hội sở tư nhân nổi danh ở Tân Thành.
Ưng Lê không hao tâm tổn sức trong cách ăn mặc, cô mặc chiếc váy dài màu màu nghệ kết hợp với áo khoác ngoài màu nâu nhạt, sau đó gọi xe đến địa điểm cần đến.
Mới vừa xuống xe, đúng lúc gặp được Phương Thụy Vân là bạn học cũng đến buổi tụ họp hôm nay, Ưng Lê vẫy vẫy tay về hướng cô ấy.
“Ưng Lê, hôm nay cậu gặp Đinh Vũ Linh thì đừng tức giận nhé, nghe nói cô ta quen được bạn trai là con nhà giàu có, mấy hôm nay liên tục khoe ở trên vòng bạn bè.” Phương Thụy Vân bất lực nhắc nhở, “Không chừng thấy cậu sẽ càng khoe thêm cho xem.”
Ưng Lê đã đến đây là coi như đã chuẩn bị sẵn, vì thế nhìn Phương Thụy Vân thản nhiên cười nói: “Cảm ơn.”
Vào phòng, Đường Tín là người đàn ông đầu tiên muốn tụ tập đã đến, nhìn thấy hai người Ưng Lê thì nhiệt tình chào hỏi tiếp đón.
“Ưng Lê, nghe nói cậu livestream nấu ăn ở trên mạng rất tốt, có đến mấy triệu fan, thật là lợi hại.”
“Cậu cũng rất lợi hại.” Ưng Lê khen lại Đường Tín, “Nghe bảo công ty cậu phát triển rất tốt.”
“Từ sau khi tốt nghiệp chúng ta chưa gặp nhau lần nào, hôm này cần phải ăn chơi cho ra trò.”
“Đường Tín, thằng nhóc này đúng là phát triển rất khá, hội sở tư nhân xa hoa mà có thể đặt trước đến!”
Mọi người bắt đầu trò chuyện về cuộc sống công việc trước mắt, trong một khoảng thời gian không khí trong phòng hòa hợp vui vẻ giống như ngày xưa khi còn ở trường, không có chút cảm giác mới lạ nào.
Một lát sau, cửa phòng được mở ra, người cuối cùng đã đến.
Cô gái mặc chiếc váy dài màu đỏ diễm lệ, tóc quăn gợn sóng to buông xoã trên vai, lỗ tai đeo khuyên tai kim cương. Dường như không phải cô ta đến để họp lớp mà là đến để đi thảm đỏ.
“Xin lỗi, lúc bạn trai đưa mình đến có hơi kẹt xe, nên mình đến muộn.”
Giọng nói cô ta sắc bén, hơn nữa với vẻ ngoài đường hoàng phách lối này, cho dù Ưng Lê không ngẩng đầu lên cũng biết là Đinh Vũ Linh đến đây.
Không khí trong phòng biến trầm trong phút chốc, Đường Tín là người đầu tiên chào hỏi.
Trên mặt cậu ta lộ một nụ cười khéo léo: “Bọn mình chỉ đang nói chuyện phiếm, đúng lúc chờ cậu luôn.”
Đinh Vũ Linh nâng cằm, ánh mắt dạo qua một vòng rồi tập trung lên người Ưng Lê đang ở bên cạnh Phương Thụy Vân, cô ta bước đến đuổi Phương Thụy Vân sang một bên, ngồi xuống bên cạnh chỗ Ưng Lê.
“Nghe nói gần đây cậu rất nổi tiếng ở trên mạng, công việc thế nào?” Lời nói ra là lời chanh chua trào phúng.
Vẻ mặt của mấy người Đường Tín, Phương Thụy Vân có chút chán, chỉ là rất khó nói trong những trường hộp như này.
Vẻ mặt Ưng Lê không hề thay đổi, dẫu sao thì cô đã biết từ trước Đinh Vũ Linh trước sau như một, rất phiền.
Cô không lảng tránh ánh mắt, nhìn thẳng vào Đinh Vũ Linh rồi nói: “Ánh mắt tôi rất cao, những người đó chướng mắt tôi.”
Sắc mặt của Ưng Lê quá mức bình tĩnh, phong thái tự tin lạnh nhạt đó như là có từ khi còn nhỏ vậy. Đinh Vũ Linh nhìn vào trong mắt ngược lại càng thấy tức giận, cô ta chán ghét cái kiểu cao cao tại thượng này của Ứng Lê, giống kiểu bản thân mình ghê gớm lắm không bằng.
Rõ ràng là bị bạn trai vứt bỏ, còn thành người nổi tiếng trên mạng, rốt cuộc là có cái gì để mà đắc ý!
Đinh Vũ Linh cắn chặt răng, càng nghĩ càng tức.
Đường Tín thấy không khí càng lúc càng vi diệu, nhanh chân chạy đến đứng ra hòa giải, những người khác cũng phụ họa theo, khi đó thế trận giao tranh giữa hai người mới miễn cưỡng kết thúc.
***
Buổi tụ tập diễn ra được một nửa, bởi vì liên quan đến Đinh Vũ Linh, bầu không khí hòa hợp vốn có đã biến mất, giờ chỉ còn mấy phần mất hứng thú.
Ưng Lê nói với mọi người một tiếng, đi ra ngoài hít thở không khí.
Thấy cô đi ra, Đinh Vũ Linh nhanh chóng đuổi theo.
Mà sau khi cô ta đi ra ngoài, mọi người trong phòng nhỏ giọng thảo luận.
“Đã nói không nên gọi Đinh Vũ Linh đến đây rồi mà, không khí đang tốt tự nhiên bị cô ta phá hủy.”
Lần này Đường Tín là người đứng ra tổ chức, nhưng cậu ta không biết phải làm sao khác mới được, Đinh Vũ Linh chủ động đến tìm cậu ta, mà bản thân không có cách nào để từ chối.
Ưng Lê đứng trước cửa sổ, đang tự mình suy nghĩ xem có nên nhắn tin nói trước một câu đi về sớm với nhóm Đường Tín không, thì sau lưng lại vang lên giọng nói vừa quen thuộc vừa chán ghét.
“Cậu có biết không bao lâu nữa Dịch Tư Viễn sẽ đến Tân Thành không?”
Ưng Lê lạnh lùng quay đầu lại: “Thì sao?”
“Đến cùng Diệp Kiều, bởi vì nhà Diệp Kiều mới mở một chi nhánh công ty ở Tân Thành, mà Dịch Tư Viễn được giao cho chức phó tổng chi nhánh công ty đó.” Đinh Vũ Linh đứng đó nhìn vào gương thoa son môi, còn không quên mở miệng nói lời châm chọc, “Tôi thấy giờ cậu nên nhanh chóng đi tìm một người bạn trai có tiền đi, không thì cậu sẽ bại dưới tay Diệp Kiều một lần nữa đấy.”
“Chúng ta học cùng trường bốn năm, ngay từ đầu cậu không có ý định đến đây để họp mặt đúng không?” Ưng Lê dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô ta, “Để tôi nói rõ những suy nghĩ trong lòng cậu thay cậu nhé?”
Đinh Vũ Linh dừng việc thoa son lại, nhìn Ưng Lê có chút giật mình.
“Cậu cảm thấy tôi xinh đẹp hơn cậu? Thấy tôi được mọi người chào đón hoan nghênh hơn? Ngay cả suy nghĩ tôi thông mình hơn cậu cũng có, không thì tại sao hằng năm tôi có thể lấy được học bổng chứ.” Trên môi Ưng Lê đầy ý cười, “Cậu đó, đã đi ghen tỵ còn mang tâm hồn rất cứng, cậu thực sự cho rằng tôi sẽ để ý đến loại tra nam như Dịch Tư Viễn, vậy thì cậu đề cao hắn ta quá rồi đấy.”
Đinh Vũ Linh suýt thì bóp gãy cây son trong tay, mặc dù bị Ưng Lê đâm vào lòng dạ nhưng cô ta vẫn phải cắn răng nói: “Tôi không ghen tỵ với cô, bạn trai tôi là con nhà giàu, có tiền lại đẹp trai. Cậu thì lưu lạc đến nỗi phải lên mạng làm người nổi tiếng, có cái gì tốt cái gì hay mà đáng để tôi phải ghen tỵ, là cậu thua!”
Ưng Lê khẽ nhíu mày, lập tức phản bác: “Tôi rất có tiền, trong nhà có rất nhiều tiền, livestream chỉ là sở thích.”
“Ai tin?” Đinh Vũ Linh thấy cô sống chết chống đỡ, không hiểu sao tự nhiên tâm trạng thấy tốt lên, “Mặc mấy bộ quần áo không có thương hiệu, Ưng Lê cậu khiến người khác phải cười rụng răng.”
Ưng Lê: “……..”
Quần áo của cô là do đặt người may riêng, trách cô ư?
Cô nói thật mà còn không đi, chắc là không trách cô đâu nhỉ?
***
Đinh Vũ Linh nhận thấy mình thắng, nên vui vẻ rời đi.
Đúng lúc Ưng Lê xoay người, không ngờ rằng nhìn thấy bóng người đàn ông đang đứng một chỗ, đường nét trên khuôn mặt mạnh mẽ, đường cong rõ ràng, không phải Úc Tranh thì là ai.
“Úc tổng đứng đó từ lúc nào thế?” Ưng Lê chần chờ hỏi.
Cô không biết Úc Tranh nghe được nhiều hay ít, chỉ là chuyện đại học xảy ra lâu rồi, ngoại trừ người bạn thân là Quý Nghiên biết, cô không kể gì với ai khác nữa, bao gồm cả Ưng Kỳ. Tuy là nhà họ Ưng có quan hệ làm ăn với Quân Diệu, nhưng…..
“Sợ tôi nói cho Ưng Kỳ biết?” Úc Tranh chậm rãi mở miệng, tiếng nói trầm thấp.
Ưng Lê gật đầu nhẹ, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn Úc Tranh, hệt như đang cầu mong, please.
“Tôi không nhàm chán thế.”
Ưng Lê thở nhẹ ra một hơi.
Buổi tụ tập chấm dứt, mọi người đi ra từ hội sở, không ngờ lúc mới đến mặt trời còn đang lên cao, mà lúc này lại bắt đầu mưa to.
Ưng Lê thấy xe taxi xuất hiện trên đường gần như đang trong trạng thái đón khách, chuẩn bị đợi lát nữa mới về.
Định Vũ Linh ở bên không buông tha bất kỳ cơ hội nào để châm chọc: “Bạn trai tôi sẽ đến đón tôi ngay bây giờ, ngồi thoải mái hơn ngồi xe tãi nhiều.”
Ưng Lê không thèm để ý cô ta, coi cô ta như không khí.
Đúng lúc này, một chiếc xe Maybach màu đen dễ thu hút sự chú ý tiến đến từ trong màn mưa, mọi người còn chưa kịp ngạc nhiên thì xe đã dừng trước mặt Ưng Lê.
Cửa kính xe hạ xuống một nửa, Úc Tranh hơi nghiêng đầu, khuôn mặt đẹp trai khiến cho cơn mưa trở thành nền, khí chất cao ngạo cao quý vô hình trung làm cho mấy người đàn ông ở đây cảm thấy yếu kém thấp lùn.
Đôi mắt đào hoa khẽ nhướn, nhìn Ưng Lê: “Lại đây.”
————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lần đầu tiên gặp mặt,
Úc Tổng: Tại sao cô ở trên xe của tôi?
Lần thứ hai gặp mặt,
Úc tổng: Lại đây, lên xe tôi.
Ưng Lê: …….?