Diệp Dịch Lỗi gật đầu tán thưởng tác phong làm việc nhanh nhẹn của Văn Tuấn. Trong lúc hắn lấy điện thoại gọi về Diệp Gia thì Lâm Thanh Âm đi vào.
“Vú Lưu, bảo cô ấy chuẩn bị đi.” Diệp Dịch Lỗi nói xong ngắt điện thoại. “Mẹ!” Hắn kinh ngạc nhìn mẹ mình thắc mắc vì sao bà đến công ty muộn thế này.
“Sao thế? Muốn đi đâu à?” Lâm Thanh Âm thăm dò.
“Vâng ạ, con...”
“Hôm nay mẹ hơi mệt nhưng lại lỡ hẹn Điền Tuấn Nam đi dùng cơm rồi. Con thay mẹ đi tiếp được không?” Không chờ Diệp Dịch Lỗi nói xong, lâm Thanh Âm đã nói luôn mục đích của chính mình, còn day day thái dương.
“Nhưng mà...” Diệp Dịch Lỗi khó xử. “Con hẹn ăn cơm với Ngưng Nhi rồi.”
“Ối!” Lâm Thanh Âm kinh ngạc hô lên. “Vậy thì cuộc hẹn với Điền Gia phải làm sao bây giờ. Hay là con đến cuộc hẹn kia trước, khách khí ngồi một lúc rồi về, để Ngưng Nhi đợi một chút.”
Diệp Dịch Lỗi hơi trầm xuống nhưng vẫn gật đầu đáp ứng. “Được rồi.”
“Vậy con đi đến chỗ hẹn với Điền Gia luôn đi. Mẹ sẽ đưa Ngưng Nhi đến nhà hàng.” Bà dịu dàng cười nhưng vừa xoay người một cái, trong mắt lại hiện lên cảm xúc phức tạp.
“Mẹ!” Diệp Dịch Lỗi gọi. “Mẹ có việc gì giấu con đúng không?”
Lâm Thanh Âm hoảng hốt nhưng lúc xoay người lại đã khôi phục tự nhiên. “Cái gì? Chuyện gì?” Bà tỏ vẻ khó hiểu.
“À...không có gì ạ.” Hắn lắc đầu.
“Mẹ về trước nhé.” Lâm Thanh Âm đi ra ngoài, ý cười dịu dàng trên mặt chậm rãi biến mất thay vào đó là vẻ không cam lòng, cũng có bối rối cùng tự trách...
Diệp Thiệu Kỳ từ trong phòng pha trà đi ra, nhíu mày nhìn theo bóng dáng Lâm Thanh Âm. "Chị ta không những nghe lén người khác nói chuyện, còn cố tình ngăn cản Diệp Dịch Lỗi ở cùng Lạc Băng Ngưng. ‘Chị dâu của tôi, rốt cuộc chị định làm trò quỷ gì?’ Chỉ có thể khẳng định một điều, Lâm Thanh Âm đang trù tính âm mưu gì đó.
Tư gia nhà họ Diệp,
Lúc Lâm Thanh Âm trở về, Băng Ngưng đang ngồi an tĩnh trong vườn. Ánh chiều tà buông xuống đầy sân, cô như đắm chìm trong đó, thật yên lặng, đẹp như bức tranh. Cô bé này quả thật xinh đẹp thoát tục. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ở cô nhi viện, bà đã nhìn ra được nét đẹp này. Nay thân mình trổ mã nảy nở, càng thêm phần xinh đẹp quyến rũ khiến nam giới không khỏi rung động, ngay cả một phụ nữ như bà nhìn cũng có phần thất thần.
“Mẹ!” Băng Ngưng nhìn thấy Lâm Thanh Âm đi đến thì thân thiết ôm lấy cánh tay của bà. Thái độ của bà khiến cô hơi sửng sốt. Ánh mắt kia là thế nào? ‘Mình hoa mắt nhìn nhầm sao? Vì sao thái độ cùng ánh mắt của mẹ nhìn mình như mang theo chút thù hận...’
“Sao lại nhìn mẹ chăm chú thế?” Lâm Thanh Âm yêu thương xoa chóp mũi của cô. “Lỗ tai đã khá hơn chút nào chưa?”
“Dạ, tốt hơn rồi ạ.” Cô gật gật đầu. Kết quả kiểm tra đã có, theo Tư Đồ Mạch nói tình trạng cũng không tệ lắm.
“Dịch Lỗi hẹn con ra ngoài ăn cơm đúng không? Sao còn ở đây mà không vào chuẩn bị một chút.”
“Con...không muốn đi.” Băng Ngưng lắc đầu, thực sự không muốn dây dưa gì nữa với hắn. Thương tổn hắn gây ra còn chưa đủ nhiều hay sao.
“Dịch Lỗi muốn xin lỗi con. Tuy rằng mẹ không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng con hãy cho nó một cơ hội sửa sai đi. Chẳng lẽ con không hy vọng cùng nó ở bên nhau sao? Con yêu nó như thế...”
“Yêu thì có ích lợi gì đâu.” Băng Ngưng cười. “Anh ấy sẽ không yêu con.” Băng Ngưng lắc đầu. “Mẹ ơi, chuyện phá thai rồi hiểu lầm lần này chung quy cũng chỉ là lý do để anh ấy chán ghét con. Chân chính nguyên nhân chính là anh ấy không yêu con, cũng sẽ không chấp nhận một người con gái lăng nhăng với nhiều người.” Trong lòng hắn chỉ có chị, tiếp đến là Đinh An Nhiên, sau đó là Điền Mộng Phỉ, rồi đến...Cô cười khổ. “Nếu có một ngày con đi rồi...”
“Đi? Con đi đâu?” Thấy sự khẩn trương của Lâm Thanh Âm, cô lắc đầu. “Con yêu mẹ nhiều lắm. Thực sự rất thương...” Cô giống như con gái làm nũng, rúc vào lòng mẹ. Trong lòng cô, Lâm Thanh Âm tựa như mẹ ruột. Những lúc ốm đau, sợ hãi đều là mẹ ở bên chăm sóc.
Sắc mặt của Lâm Thanh Âm rất phức tạp. Bà nâng tay nhè nhẹ vỗ về lưng cô. “Lên phòng sửa sang chuẩn bị đi. Trang điểm trưng diện đẹp một chút. Bộ váy mẹ mua cho con hai hôm trước còn chưa mặc lần nào. Hôm nay mặc nó đi, nhất định sẽ rất đẹp.”
Băng Ngưng nghĩ ngợi một chút vẫn gật đầu đáp ứng. Nhín theo bóng lưng cô rời đi, bàn tay của Lâm Thanh Âm bất giác nắm chặt như là đang áy náy giãy giụa. Sau cùng trong lòng bà âm thầm cảm thán. ‘Ngưng Nhi...coi như mẹ có lỗi với con.’
******************
Diệp Thiệu Kỳ đi vào công ty của Đường Sâm, lúc này, lão đã pha sẵn cafe để chờ bà.
“Tìm em gấp như thế có việc gì?” Diệp Thiệu Kỳ vừa vào cửa đã an vị ngay trên sô pha.
“Có chuyện mới được tìm em sao? Anh nhớ em.” Đường Sâm tươi cười ôm chầm lấy bà, hôn mấy cái lên khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng. “Em thì sao? Có nhớ anh không?”
“Ấy...đừng đùa nữa.” Diệp Thiệu Kỳ chống tay đẩy lão ra. Có lẽ cả hai người đều cô đơn lâu lắm rồi nên mỗi lần gặp nhau đều như lửa gần rơm, nhiệt tình như thể muốn hòa tan đối phương. “Không có chuyện gì thật sao?”
Đường Sâm từ từ mở to mắt, “Có chứ.” Lão hít sâu một hơi rồi đứng dậy. “Anh tra ra được một ít chuyện của Lạc Gia.”
“Gì thế?” Nghe thấy thế, hai mắt của Diệp Thiệu Kỳ sáng trưng lên.
“Năm đó, ở thành phố T, Lạc Gia là gia tộc lớn số một. Chủ tịch của tập đoàn Khải Úc là Lạc Khải...”
“Cái này em biết rồi.” Diệp Thiệu Kỳ nôn nóng.
“Em biết Lạc Khải nhưng có biết vợ của ông ta là ai không?” Đường Sâm hỏi.
“Chuyện này có gì liên quan?” Diệp Thiệu Kỳ khó hiểu.
“Phương Úc Đình.” Đường Sâm phun ra một cái tên.
Diệp Thiệu Kỳ ngẩn người ra sau đó đứng bật dậy. “Phương Úc Đình? Năm đó làm thực tập viên ở Diệp Thị, Phương Úc Đình?”
Đường Sâm gật đầu. Diệp Thiệu Kỳ cũng không cần nói thêm điều gì. Chuyện tình của Diệp Thiệu Quân và Phương Úc Đình là giai thoại một thời. Bọn họ yêu nhau từ thủa đại học nguyện ước kết hôn sau khi tốt nghiệp. Sau đó, vì tranh giành địa vị trong gia tộc, nhằm củng cố thế lực, Diệp Thiệu Quân cưới Lâm Thanh Âm. Phương Úc Đình thương tâm rời đi, sau đó không có tin tức gì.
“Phương Úc Đình năm đó bị Diệp Thiệu Quân vứt bỏ nên đau khổ bỏ đi. Đến thành phố T quen với Lạc Khải, một người trẻ tuổi tài cao rất hứa hẹn. Sau đó hai người kết hôn.
“Lúc bỏ đi, Phương Úc Đình đã mang thai không phải sao?”
“Anh đang định nói đến việc này.” Đường Sâm gật đầu. “Năm đó Lạc Gia có năm người, nhưng cảnh sát chỉ tìm được hai thi thể.”
Diệp Thiệu Kỳ có vẻ không tiếp nhận được một lúc nhiều thông tin như thế. Hai thi thể?
“Không biết là một người nữa bị đốt thành tro hay là căn bản không ở nhà lúc đó. Càng không biết người đó là ai.”
‘Thảo nào! Như vậy đều giải thích toàn bộ hành động của Lâm Thanh Âm. Năm đó chị ta nhận nuôi hai cô con gái. Hai vợ chồng họ chẳng lẽ không biết cha mẹ của chúng là ai. Ái chà...Lâm Thanh Âm quả là thủ đoạn cao siêu. Sợ rằng bao nhiêu đau khổ Lạc Băng Ngưng hứng chịu đều là kiệt tác của chị ta. Ha ha...quả nhiên độc ác tuyệt tình. Hôm nay chị ta ngăn cản Diệp Dịch Lỗi gặp Lạc Băng Ngưng chắc chắn có mục đích khác. Lâm Thanh Âm, tôi túm được gót chân asin của chị rồi...’
****************
Băng Ngưng ngồi ở nhà hàng đã đặt trước chờ Diệp Dịch Lỗi. Bọn họ vốn rất ít ra ngoài ăn cơm, không hiểu sao hắn đột nhiên hẹn cô. Đã muộn mấy tiếng rồi mà người chủ động hẹn vẫn không thấy đâu.
“Tiểu thư, cô chưa dùng cơm ạ?” Người phục vụ ân cần hỏi.
“Cảm ơn, tôi chờ thêm một chút.” Băng Ngưng cười thân thiện nhưng trong lòng tràn đầy mất mát. Có lẽ hắn chỉ vui miệng nói ra thôi. Đã muộn như thế, nếu đến đã sớm đến rồi rồi còn không...Xuyên qua bàn đồ ăn, cô nhìn thấy hình ảnh một cô gái xinh đẹp phản chiếu trên kính. ‘Lạc Băng Ngưng! Anh ấy sẽ không đến đâu. Ngươi trang điểm như vậy cho ai nhìn đây.’
Lúc này, Diệp Dịch Lỗi đang phải nghe Điền Tuấn Nam thao thao bất tuyệt về công việc gần đây. Bên cạnh còn có Điền Mộng Phỉ nhiệt tình ân cần góp chuyện, gắp đồ ăn. Diệp Dịch Lỗi thấy phiền chán cực độ nhưng lại không thể để lộ trên mặt, vẫn phải miễn cưỡng cười đáp lời. Nãy giờ hắn liên tục nhìn đồng hồ. ‘Băng Ngưng chắc đang sốt ruột lắm. Hôm nay vì muốn xin lỗi mới hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm.’
“Dịch Lỗi à, cháu bận gì sao?” Điền Tuấn Nam cố tình hỏi.
“Ồ, không có gì ạ.” Hắn cười nhẹ. “Điền Tổng, xin ngài cứ tiếp tục.”
“Xem cháu kìa, hai nhà chúng ta là bạn lâu năm, cần gì phải khách khí thế.” Điền Tuấn Nam cười. “Tuy rằng chú không có được cái phúc có người con rể ưu tú như cháu nhưng cũng mong chúng ta không phải người lạ. Cháu cứ gọi chú Điền đi.”
“Đúng vậy, anh Dịch.” Điền Mộng Phỉ trườn tới. “Anh đừng khách khí với cha em như vậy, đều là người một nhà mà.”
Diệp Dịch Lỗi chỉ cười mà không lên tiếng.
“Được rồi, ăn cơm đi.” Điền Tuấn Nam niềm nở. “Chú định gặp mẹ cháu hàn huyên không ngờ lại gặp được cháu thành ra nhiều chuyện để nói.”
“Chú Điền, nếu chú đã nói xong công chuyện, cháu xin phép về trước.” Hắn nói xong đứng dậy.
“Anh Dịch...” Điền Mộng Phỉ giữ chặt hắn. “Anh ăn chút gì đã.”
“Tôi có hẹn. Xin phép!” Hắn nói xong rảo bước đi ra ngoài, vừa đi vừa lấy di động gọi điện. Nhìn dãy số hiện lên trên màn hình nhưng không liên lạc được. Có vẻ trùng hợp quá. Nghĩ đến đây, bước chân của hắn càng vội vã.
Trong căn phòng đặt riêng chỉ còn lại hai cha con Điền Tuấn Nam. Điền Mộng Phỉ đưa ánh mắt tràn đầy buồn bã nhìn ra phía cửa. Cứ thế đi luôn sao?
“Còn đần độn ở đó làm gì. Đuổi theo mau!” Điền Tuấn Nam đập bàn.
Điền Mộng Phỉ nhìn cha mình rồi đứng phắt dậy, cầm theo túi xách chạy ra ngoài. ‘Đúng vậy! Mình không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào dù là nhỏ nhất. Cái ngữ ngu xuẩn Điền Mộng Manh kia sẽ nhanh chóng hành động. Nếu thành công có thể một mũi tên trúng hai đích, vừa loại trừ được Lạc Băng Ngưng đồng thời tống cổ luôn được thứ sâu bọ ăn bám kia ra khỏi nhà. Nếu thất bại...chậc...cũng chẳng liên quan gì đến mình.’
“Anh Dịch!” Ả chạy ra đến bãi gửi xe quả nhiên thấy Diệp Dịch Lỗi. “Sao thế?”
Diệp Dịch Lỗi nhìn lốp xe bị hỏng tự hỏi sao lại vừa vặn thế này.
“Anh muốn đi đâu để em đưa anh đi.” Diệp Dịch Lỗi không từ chối. Băng Ngưng còn đang chờ, hắn không còn nhiều lựa chọn.
Nhà hàng đã đến giờ đóng cửa. Băng Ngưng đi ra ngoài liền bị một cơn gió lạnh thổi thẳng đến. Xoa xoa hai má, cô khẽ cười. ‘Không sao đâu Ngưng Nhi. Dù sao cũng không phải lần đầu, thật sự không sao đâu.’ Cô tự an ủi chính mình, xoay người bước đi, không hề nhận ra một chiếc xe đang tiến đến gần mình. Cửa xe đột ngột mở ra, cô đột ngột bị kéo mạnh lên xe...