Dương Tư Thần tuyên bố bá đạo, tiếc là Băng Ngưng không nghe thấy. Anh cũng chỉ chạm vào đầu cô một chút rồi thu tay lại vì viết cô không thích đụng chạm với người khác.
“Ngưng nhi...em hãy tin anh, anh sẽ không để ai tổn thương em.” Dương Tư Thần nở nụ cười ôn nhu.
Không viết Dương Tư Thần giở thủ đoạn gì mà trường học vốn đang ầm ĩ đồn thổi lại nhanh chóng yên bình. Tuy vẫn còn dị nghị sau lưng, nhưng trước mặt Băng Ngưng, không ai dám đề cập tới chuyện này nữa kể cả cô nàng Điền Mộng Manh. Cứ như vậy, Băng Ngưng trở lại trường học cũng được coi là thuận lợi. Chỉ là, những lời dị nghị này, tuy cố phớt lờ, nhưng làm sao có thể cho rằng không nghe thấy, không tồn tại. Huồng hồ mọi việc đều do Diệp Dịch Lỗi tạo ra khiến cô không thể coi như sự tình chưa hề xảy ra.
Ở Diệp gia, nhờ có Lâm Thanh Âm ra mặt dọa nạt mà người làm không còn dám nói ra nói vào hay coi thường cô nữa, chỉ là không quản hết được vài lời xì xào sau lưng. Ngược lại, tin tức về Diệp Dịch Lỗi càng ngày càng nghiêm trọng, náo loạn. Dư luận dường như đồng cảm với tình cảnh của Băng Ngưng quay sang lên án Diệp Dịch Lỗi. Người ta dần dần tin rằng, sự việc không hay hôm đính hôn chẳng qua là màn kịch do một tay thiếu gia nhà họ Diệp dựng lên đê vứt bỏ hôn thê bị bệnh.
Chiều nay, Băng Ngưng không có tiết học nên muốn về nhà. Vừa vào đến cửa, cô đã thấy Điền Mộng Phỉ đang hất hàm sai khiến mọi người trong phòng khách. Cô ta không thèm đứng dậy, còn khinh thường nhìn Băng Ngưng, cao ngạo như thể mình đã thành bà chủ nhỏ ở đây rồi.
“Tiểu thư đã về.” Vú Lưu tiến đến gần, đau lòng nhìn cô.
“A, Lạc tiểu thư.” Thấy Băng Ngưng ko để ý đến mình, Điền Mộng Phỉ bước đến gần lên tiếng, cố tình nhấn mạnh vào từ Lạc để nhắc nhở cô về thân phận của mình không có quan hệ gì với Diệp gia.
Băng Ngưng thản nhiên liếc mắt nhìn, không thèm quan tâm ám chỉ của cô ta. Hàng ngày đối mặt với bao nhiêu chuyện xấu đã đủ thống khổ, không nghĩ về nhà lại phải đối mặt với người này.
“Lạc tiểu thư thật có giá đó.” Điền Mộng Phỉ chặn đường Băng Ngưng,“ Bị anh Dịch đá, còn kiêu ngạo gì chứ.” Ả lấy phong thái người thắng cuộc giả mèo khóc chuột.
"Đá? Bọn họ chưa từng yêu nhau, chưa là một đôi thì làm sao đá đây?"
“Kỳ thật, con người sợ nhất là không tự biết hoàn cảnh bản thân.” Điền Mộng Phỉ khoanh tay. Thật ra, tình địch lớn nhất của ả không phải Đinh An Nhu bởi trong lòng cô ta chỉ có Kiểm sát trưởng - Hạ Vân Tường, mà chính là Lạc Băng Ngưng. Cô ta được Diệp gia vô cùng yêu thương lại là thanh mai trúc mã với Diệp Dịch Lỗi. Biết đâu có một ngày Diệp Dịch Lỗi sẽ động tâm. “Sự việc đã ầm ĩ đến mức này...” Ả không nói tiếp muốn Băng Ngưng tự hiểu ra nhưng cô lại không hứng thú hỏi tõ ý tứ.
Điền Mộng Phỉ bực mình nhưng vẫn nặn ra nụ cười. “ Tôi thấy cô sống chết muốn bám lấy Diệp gia, thật mất hết mặt mũi. Thanh danh của Diệp ra đã bị hủy hết trong tay cô rồi. Sao cô còn không biết xấu hổ ở lại đây. Anh Dịch bây giờ gặp rất nhiều phiền toái, bị mọi người dị nghị mà tất cả là do cô gây ra.”
Băng Ngưng nhắm mắt lại, tay nắm chặt, trong lòng thấy rất khó chịu khi có người ngày ngày nỉ non bên tai Diệp Dịch Lỗi "Anh Dịch..."
“Tôi dù có mất mặt thế nào thì cũng vẫn là con gái nuôi của Diệp gia, Điền tiểu thư.” Cô cố tình nhấn mạnh chữ Điền.
“Cô...” Điền Mộng Phỉ chán ghét, "xem ra cô ta bề ngoài nhu mì tưởng dễ bắt nạt nhưng thật ra lại không như vậy. Không dễ bắt bẻ cô ta." “Anh Dịch à...” Đang khí thế kiêu ngạo bừng bừng, ả lập tức thay đổi thái độ nhu nhược, tội nghiệp như vừa bị bắt nạt.
Nghe thấy Điền Mộng Phỉ gọi, lòng Băng Ngưng trầm xuống. Diệp Dịch Lỗi đứng trên cầu thang vừa lúc nhìn một màn này. Mặc dù khoảng cách khá xa nhưng cô có thể cảm nhận ánh mắt lạnh lẽo của hắn rơi trên người mình.