Tư Đồ Mạch ngẩn ra, còn chưa kịp nói gì, cửa phòng đã bị đá văng ra, âm thanh kịch liệt dọa Băng Ngưng giật mình, nhìn khuôn mặt đen kịt của Diệp Dịch Lỗi Băng Ngưng mím môi, cô làm không tốt chỗ nào rồi sao?
“Diệp thiếu gia.” Tư Đồ Mạch đứng dậy, mặc dù mới trở về nước không lâu, nhưnghắn vẫn biết được Diệp Dịch Lỗi, chưa nói đến gia thế lẫy lừng của hắn, hắn vinh dự gia thế, chỉ nói hắn đang ở lễ đính hôn như vậy náo pháp, sợ rằng muốn không biết hắn cũng khó khăn.
Diệp Dịch Lỗi hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Tư Đồ Mạch, hắn chậm rãi bước tới bên giường nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Băng Ngưng, trong nháy mắt hắn giống như thấy có cái gì bị dập tắt trong mắt cô.
“Tiểu thư Băng Ngưng đã hạ sốt, tiếp theo chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được rồi!”
“Làm phiền bác sĩ Tư Đồ rồi, bây giờ anh có thể đi về!” Hắn xoay người liếc xéo Tư Đồ Mạch.
Không biết tự dưng địch ý của Diệp Dịch Lỗi từ đâu mà đến, Tư Đồ Mạch sờ sờ chóp mũi, trước khi về viết cho Băng Ngưng số điện thoại của mình, dặn dò cô có chuyện gì thì gọi hắn, xem ra con dâu tương lai của Diệp gia bề ngoài vinh quang chói lọi, nhưng cuộc sống trải qua cũng không tốt cho lắm.
Sau khi Tư Đồ Mạch rời khỏi, lòng Băng Ngưng lại căng thẳng, chỉ cần đơn độc ở một chỗ với Diệp Dịch Lỗi, cô luô cảm thấy sợ.
Diệp Dịch Lỗi mím môi, mắt lạnh nhìn cô gái trên giường khẽ run, thời điểm bên cạnh người đàn ông khác luôn là dáng vẻ mỏng manh đáng yêu, nghĩ đến cô vừa mới khóc trong lòng người đàn ông mới quen được mấy ngày, hắn liền thở cũng không ra hơi. Nhìn cô cầm trong tay tờ giấy số điện thoại của Tư Đồ Mạch, hắn đoạt lấy xé tan tờ giấy thành từng mảnh.
“Xem ra, cô coi lời của tôi là gió thoảng bên tai rồi.” Tròng mắt nhìn xuống ngón tay trống rỗng của cô, mặt hắn biến sắc, “Chiếc nhẫn đâu?” Hắn chưa hỏi xong đã tự lật tung phòng tìm, quả nhiên là ở ngăn kéo bên giường. Lấy chiếc nhẫn ra hắn kéo tay Băng Ngưng, thô lỗ mà xỏ nhẫn vào ngón tay cô.
“Anh Dịch Lỗi, kết thúc đi!” Băng Ngưng ngước mắt nhìn Diệp Dịch Lỗi lạnh lùng, “Hủy bỏ hôn ước đi!”
“Cô nói cái gì?” Nắm cằm cô Diệp Dịch Lỗi lạnh giọng hoi, “Nói lại lần nữa!” Hắn hung hăng mà cắn răng.
“Dù sao cũng đã đạt được kết quả mà anh mong muốn, mọi người đều đã biết........Tôi là loại phụ nữ hạng gì.” Hai chữ cuối đau đến Băng Ngưng nhắm mắt lại, “Chúng ta kết thúc đi, anh hận tôi, trách tôi, hoàn toàn có thể dùng cách khác...... “
“Thế nào?” Bàn tay giữ chặt gáy Băng Ngưng ấn cô về phía mình, “Có Dương Tư Thần rồi thì xác định không cần Diệp gia nữa rồi hả?” Hắn châm chọc.
Băng Ngưng khổ sở nhìn tới trước hắn, “Anh thật sự cảm thấy tôi là người tham lam, hám giàu?”
“Không phải sao?” Diệp Dịch Lỗi không trả lời mà hỏi lại. “Cô mười sáu tuổi nói thích tôi, nhưng...... Hành động, việc làm của cô, là thích tôi sao? Nếu như tô không phải là cậu chủ Diệp gia, cô sẽ thích tôi sao?” Hắn lớn tiếng hét.
“Tôi chỉ biết, cho dù anh có là cậu chủ Diệp gia hay không, cũng sẽ không thích tôi!”
Sắc mặt Diệp Dịch Lỗi cứng đờ, cô thì biết cái gì chứ.
“Lạc Băng Ngưng cô nhớ kỹ cho tôi, đính hôn này là do tôi quyết định, tôi nói có thì là có, nói không thì là không.....” Hơ thở lạnh lẽo của hắn phun trên mặt Băng Ngưng. “Nhìn chiếc nhẫn này nhớ kỹ thân phận của cô, đừng để tôi nhìn thấy cô mập mờ cùng người đàn ông nào khác một lần nữa.”
Mập mờ? Băng Ngưng nhìn Diệp Dịch Lỗi gần trong gang tấc, “Có phải anh vẫn luôn cảm thấy tôi là người như vậy?”
“Mười sáu đã phá thai, cô lại còn ở đây hỏi tôi?” Diệp Dịch Lỗi đột nhiên kích động hét lên, “Lạc Băng ngưng, sao cô có thể hạ tiện như vậy.” Hắn hung hăng cắn răng, tay dùng sức nắm chặt gáy cô.
Hạ tiện?? Lực sát thương của hai chữ này quá lớn, nhưng hai gần đây cô đã bị tổn thương quá nhiều.Có điều....... Coi như cô phá thai thật, cũng có liên quan gì tới hắn......
Cái chương này mình làm quên save, đâm ra phải edit 2 lần, mệt quá, 2c còn lại tối post nhé