Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 45: Rốt cuộc hận tôi bao nhiêu

Tin tức scandal gây xôn xao, mặc dù đã bị thế lực Diệp gia áp chế, nhưng chuyện đã xảy ra mọi người đều biết, cùng lúc đó, một tin tức khác cũng khiến mọi người chấn động không nhỏ, theo một người tri tình nhân sĩ yêu sách, Băng Ngưng vì tai nạn xe cộ mà không thể nói chuyện, mà Diệp Dịch Lỗi vi không muốn đính hôn mà nhân cơ hội tự biên tự diễn lên một màn kịch, có người mỉa mai Băng Ngưng, đồng thời cũng có người chỉ trích Diệp Dịch Lỗi, vì muốn trốn tránh đính hôn mà lại có thể sỉ nhục danh dự một cô gái như vậy, dù sao hôm đó, hắn mang theo Điền Mộng Phỉ rời đi cũng có bao nhiêu con mắt nhìn.

Băng Ngưng từ trên cầu thang xuống, những người giúp việc đang bận rộn trong phòng khác lập tức dừng tay lại, bắt đầu chụm đầu ghé tai, hiện tại Lâm Thanh Âm không quan tâm tới cô, tất cả giúp việc trong nhà ai cũng đều dám nhìn cô bằng vẻ mặt khác. Bằng không cũng sẽ không để cô ở ngoài mưa hai giờ mà không có người làm nào ra mở cửa.

Làm như không nghe được lời châm chọc của đám người, Băng Ngưng đi vòng qua bọn họ, không biết là người nào duỗi chân ra đá đá cô một cước, vốn đang bệnh người đã lảo đảo, phịch một tiếng cô ngã quỳ xuống đất. Cánh tay chống lên mặt đất, Băng Ngưng nhắm mắt lại lắc lắc đầu, thật choáng váng.


“Ôi, tiểu thư Băng Ngưng, cô hành lễ lớn như vậy, chúng tôi, chúng tôi sao có thể nhận nổi đấy! Hố hố hố!” Những người còn lại nghe được những lời này cũng cười ầm lên (van: mình mà là BN thì cho chúng nó nghỉ việc hết)

Băng Ngưng mím thật chặt môi, ngẩng đầu lên nhìn người đàn bà bên cạnh, bà ta là người hầu của Diệp Thiệu Kỳ, ngày thường cũng đều dám khi dễ cô, hiện tại bà ta càng không thể bỏ qua cơ hội sỉ nhục cô. Ôm lấy cổ cô ho khan một cái, sau đó đứng dậy, thật ra thì......Cũng không phải là chưa từng bị khi dễ, Lạc gia phá sản, thời điểm chị em cô ăn nhờ ở đậu đều bị mỉa mai, thời điểm ở cô nhi viện cũng đều bị khi dễ, có điều đều là những người không quan trọng, cô có thể bàng quang.

Mắt lạnh nhìn người đàn bà vênh váo tự đắc, Băng Ngưng xoay mặt, giống như không nhìn thấy bà ta.

“Cô đứng lại!” Thấy Băng Ngưng coi thường mình như vậy, người đàn đó lập tức cả giận, đưa tay đẩy cô một phen, không ngờ Băng Ngưng thế nhưng lại ngã thẳng xuống đất, trán đập vào cái tủ. Bà ta trong nháy mắt luống cuống, chỉ là đẩy cô ta một cái thôi, sao lại trở nên nghiêm trọng như vậy.


Băng Ngưng ôm trán, lần này không có ôm trán mà là nhìn chăm chú vào cửa, không biết lúc nào đã đứng ở nơi đó, đứng bên cạnh còn có Điền Mộng Phỉ, Điền Mộng Phỉ rúc vào trong ngực Diệp Dịch Lỗi, bộ dáng hai người giống như là đang xem một trò vui mà nhìn vào phòng khách.

Đẩy Băng Ngưng xong nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi người giúp việc có chút sợ, nhưng thấy hắn không có lên tiếng, dần dần lớn mật, thường ngày thiếu gia đối với Băng Ngưng cũng không tốt đẹp, nhục nhã tại lễ đính hôn như vậy, không thể không khiến trên dưới Diệp gia đều nhìn coi thường Băng Ngưng hơn.

“Này! Mỏng manh như vậy, cùng lắm chỉ đẩy một cái đã gục rồi hả? Thật coi mình là tiểu thư sao!” Người giúp việc đá đá chân Băng Ngưng, “Không bị gì thì đứng lên, chúng tôi còn có việc phải làm, tiểu thư!” Bà ta châm chọc.


Diệp Dịch Lỗi ôm Điền Mộng Phỉ vào cửa, mãi cho đến trước mặt Băng Ngưng mới dừng lại. Điền Mộng Phỉ quan sát trước mặt Băng Ngưng, cô ta sang chói cùng với Băng Ngựng bệnh trạng tạo thành một sự chênh lệch rõ ràng. Tại lễ đính hôn Diệp Dịch Lỗi mang cô ta đi, mặc dù bên ngoài có những lời đồn đại khó nghe, nhưng không quan trọng, chỉ cần được người mình yêu ở chung một chỗ, cái này là đủ rồi.

Ánh mắt cô ta từ trên nhìn xuống khiến cho Băng Ngưng cảm thấy nhục nhã, nhưng lúc này đầu cô vô cùng choáng váng, bằng cách nào cũng không thể đứng dậy. Thời điểm tại lễ đính hôn còn chưa đủ sao, bây giờ còn dẫn người về nhà? Anh Dịch Lỗi, anh rốt cục hận tôi tới mức nào.

Diệp Dịch Lỗi lạnh lùng nhìn Băng Ngưng một lúc lâu, tàn nhẫn mở miệng......