Băng Ngưng bị đau làm cho tỉnh, chợt ngồi dậy. Nhìn Diệp Dịch Lỗi đang ngồi ở mép giường, trong mắt cô thoáng qua một tia kinh hoàng. Cổ áo bệnh nhân mở rộng, một bên vai áo trượt xuống, vai trần lộ liễu hở ra ngoài, khiến cho không khí sáng sớm, đột nhiên trở nên mập mờ.....
Băng Ngưng không thể nào hiểu tại sao mình lại trong tư thái này ngồi trước mặt hắn, ngày hôm qua tại lễ đính hôn mỗi câu mỗi chữ hắn nói đều rất rõ ràng, đau lòng từng tấc lan tràn khắp toàn thân, thậm chí chính cô cũng không cảm giác được nước mắt đã theo sườn mặt mình chảy xuống.
Diệp Dịch Lỗi nhìn lên gương mặt nhỏ này, nhị không được giơ tay lên. Băng Ngưng nhắm chặt mắt, hơi nghiêng mặt né tránh.
Bốp — Giống như lại nghe thấy một tiếng bạt tai, Diệp Dịch Lỗi không thể nhận ra người mình có chút run rẫy. Tay hắn từ từ thu hồi, ngày đó, hắn động thủ với cô?
Lông mi Băng Ngưng khẽ run, bả vai mảnh khảnh không biết là vì khóc hay vì sợ hãi mà khẽ run. Diệp Dịch Lỗi tuyệt tình rõ mồn một trước mắt, mỗi câu mỗi chữ hắn nói trong lễ đính hôn cô đều nhớ rõ, đè mạnh lên ngực, nhưng thực vẫn rất đau.
“Tôi khiến cho cô sợ hãi như vậy? Vẫn không muốn nhìn tôi?” Giọng nói của hắn lộ ra vẻ uể oải khàn khàn, thấy bả vai cô lộ ra bên ngoài, hắn đưa tay muốn kéo lại cho cô, không ngờ vừa mới chạm tới cổ áo, Băng Ngưng khẽ kêu một tiếng rồi lui tránh về phía sau, nút áo hoàn toàn bung ra, Băng Ngưng cả kinh nắm chặt lấy áo.
Bị bất ngờ từ chối Diệp Dịch Lỗi có chút sửng sốt, nhìn chằm chằm Băng Ngưng, đột nhiên hắn nắm vai cô đè lên giường, chống cánh tay lên vai cô, con mắt đỏ lừ từ trên nhìn xuống quan sát Băng Ngưng, “Bình thường cô đều quyến rũ đàn ông như vậy sao?” Ánh mắt hoảng sợ của cô kích thích tính bạo ngược trong cơ thể hắn, tình dục nín nhịn suốt bao lâu nay cũng bạo phát tại giờ khắc này, dứt lời hắn cúi đầu hung hăng gặm cắn múi môi của cô.
Ưm...... Băng Ngưng bị dọa sợ, cho dù hôm đó tại phòng bệnh, Diệp Dịch Lỗi cũng không có kích động như vậy, lúc này hắn giống như hận không thể nuốt sống cô, “Không.....” Khó khăn nói ra một chữ, đau đến khiến mặt Băng Ngưng đều biến sắc.
Diệp Dịch Lỗi một tay tóm lấy cổ tay giãy dụa của cô, một tay luồn vào áo cô, nhiệt độ của cô xuyên qua áo sơ mi truyền đến hắn, hung hăng hôn môi cô, gặm cắn cổ cô, mặc kệ trên cổ cô còn vết thương, điên cuồng lưu lại dấu vết thuộc về hắn trên người cô, bàn tay dùng sức vê nắn vân vê ngực cô.
Băng Ngưng đau đến cau mày, nàng gấp gáp thở. Nước mắt từng giọt lăn xuống. Diệp Dịch Lỗi chống đỡ lấy cơ thể hắn, cơ thể hắn nổi lên phản ứng khiến cô cảm thấy sợ, nhưng cũng không dám kêu ra khỏi miệng, tay của hắn mò về giữa hai chân cô. Vào lúc cơ thể Băng Ngưng đang run run, lại giãy dụa không thoát, khiến ngón tay hắn chạm được đến nơi tư mật của cô. Cô rút cục cũng giãy ra được, không khống chế được nức nở, “Anh Dịch Lỗi, tôi là Băng Ngưng!”
Thân thể Diệp Dịch Lỗi trong nháy mắt cứng đờ, những lời này giống như một chậu nước lạnh đổ xuống, khiến hắn run một hồi, đôi môi rời khỏi người cô, mắt dần dần trở nên trấn tĩnh, một câu nói quen thuộc cỡ nào, năm ấy cô cũng là kêu như thế này...... Tay từ từ buông ra, hắn cười lạnh một tiếng, “Xem ra tôi sai lầm rồi, người như cô, ngay cả làm thế thân cũng không xứng.” Hắn nói xong lạnh lùng đứng dậy, giống như vừa rồi chuyện gì cũng không xảy ra.
Băng Ngưng khổ sở nhắm mắt lại, run rẫy nắm chặt quần áo.
“Lạc Băng Ngưng!” Cô chỉ vừa kịp mở mắt, một chiếc nhẫn liền bị quăng lên mặt cô, “Đeo nó lên, nhớ kỹ thân phận cô, mặc kệ là Phương Tử Hạo hay là Dương Tư Thần, tôi đều hi vọng cô cách xe bọn họ một chút, nếu không......”