Mưa to vẫn rơi xuống, ngoài cửa Diệp gia, một bóng người gầy nhỏ khẽ run đứng trước cửa, giống như đã đứng đó rất lâu.
Băng Ngưng đứng trong mưa, tay nhấn chuông cửa cũng đã cứng ngắc, nhưng không có người ra mở cửa. Mưa to trôi đi nước mắt cô, cánh tay nhỏ bé gõ leng keng lên cổng chính, “Mẹ” Cô khó khăn gọi. Cho con vào đi, cho con vào đi, “Nghe....Con.....Giải thích.” Mỗi chữ nói ra đều rất đau, cô cố gắng nén cổ họng đau giống như bị thiêu đốt, nước mắt nóng ấm lạnh lẽo chảy xuống theo sườn mặt.
Lòng bàn gõ vào trên cổng sắt phát ra tiếng lạch cạch. Nhưng mặc kệ cho tay cô gõ đến tê dại cũng không có ai ra mở cửa.
Cô thừa dị Dương Tư Thần không chú ý chạy tới, từ trước tới giờ chỉ có mẹ đối xử với cô tốt nhất, Diệp Dịch Lỗi vốn là hận nàng, cô không thể ngay cả mẹ cũng mất đi, nhưng đứng chỗ này hai giờ rồi, mẹ, mở cửa, mẹ nghe con giải thích, nghe con giải thích.... Dính mưa quá lâu, cũng không có hơi sức chống đỡ, cô quỳ sụp xuống trong mưa, tay vẫn nắm chặt lấy song sắt.
Diệp Dịch Lỗi ướt dầm trở về, vì uống khá nhiều rượu, thân thể hắn có chút lảo đảo. Tới cửa hắn mới nhìn rõ một người thế nhưng lại nằm ở đây, cô mặc quần áo bệnh nhân, mưa lất phất vào mặt cô, giống như một cây hoa yếu ớt, sau mưa to gió gió lớn, không thể vực dậy được nữa.
Diệp Dịch Lỗi đứng trong mưa cách xa hai bước cùng Băng Ngưng hai mắt nhìn nhau, cô ngồi dưới mưa nhìn Diệp Dịch Lỗi, cũng không có lực đứng dậy nổi, hắn lạnh lùng tàn nhẫn đến đau lòng cô đã từng trải qua. Co người lại, lúc này thật sự hi vọng hắn đi tới xem cô dù chỉ là một chút thôi cũng được rồi. Nhưng....... Hắn giống như không nhìn thấy gì, lấy chìa khóa ra, mở cổng sắt đi vào trong sân.
Không muốn nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng rời đi của hắn, Băng Ngưng nhắm mắt lại, hắn tuyệt tình, không phải đã sớm lĩnh giáo rồi sao! Hắn cho tới bây giờ đều không phải của mi, Lạc Băng Ngưng, tỉnh lại đi, mơ mộng mười năm......nên tỉnh rồi.
Lưng Diệp Dịch Lỗi thẳng tắp, hai tay buông thõng hai bên vì nắm quá chặt mà run rẩy, trắng bệch....... Rõ ràng là không nhìn rõ cái gì, nhưng hắn dường như có thể cảm thấy được nước mắt của cô......Gì chứ, hắn cũng đã mở khóa cho cô rồi, còn không vào, chả lẽ muốn bắt hắn ra bế rước vào sao.
Bíp Bíp...... Một tiếng còi xe theo đó là một chiếc xe con dừng trước cửa Diệp gia. Diệp Dịch Lỗi đang đi mà quay lại đưa tay ngăn ngọn đèn chói mắt, nhìn thấy một người từ trong xe xuống, bất chấp xông về phía Băng Ngưng......
Dương Tư Thần không thấy Băng Ngưng trong bệnh viện, điều tra mới biết cô trốn viện ra ngoài, nha đầu chết tiệt này, khiến người người ta đau lòng như vậy, hắn chạy như bay tới, nhưng lại chỉ thấy một mình Băng Ngưng suy xụp trong mưa.
“Ngưng nhi!” Dương Tư Thần chạy tới ôm lấy cô, nhìn người đã té xỉu, lòng hắn run rẩy kịch liệt, không để ý đến đau lòng của mình, hắn ôm lấy thân thể nóng rực của Băng Ngưng bước nhanh về phía xe, không ngờ vừa mới đặt cô vào xe, đột nhiên của người vặn xoay vai hắn. Tiếp theo là một quyền nặng nề, Dương Tư Thần bị đánh ngã trên mặt đất.
Tức giận ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Dịch Lỗi đã đánh mình một quyền, lửa giận vọt lên tận đỉnh đầu.
“Diệp Dịch Lỗi......” Hắn gọi mắng, nhưng Diệp Dịch Lỗi chỉ liếc hắn một cái, trực tiếp đi tới ôm Băng Ngưng ra. Dương Tử Thần giận đến phát run, cũng không đánh trả, chỉ sợ bị làm thương tới cô, “Trả Băng Ngưng cho tôi!”
“Về sau xin cách xa vị hôn thê của tôi một chút, còn nữa......Diệp gia chúng tôi, không hoan nghênh cậu.” Lạnh lùng nói xong hắn sải bước đi vào, mặc kệ Dương Tư Thần có kêu gào như thế nào.
Hắn đi không nhanh, người trong ngực nhẹ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió đêm thổi đi. Tròng mắt nhìn vào cô gái trong ngực hắn khẽ siết tay lại, để cho cô dính chặt vào ngực mình.....
(van: trước sau gì thì cũng bế tsao cứ phải lạnh lùng làm cool boy làm qué gì.)