Không cách nào nói chuyện, Băng Ngưng ra sức nắm chặt cổ mình, không để ý tới móng tay đã đâm vào da thịt, cô hận mình quá ngu xuẩn. Lạc Băng Ngưng, đây mới là mục đích thật của hắn, bằng không sao hắn lại đột nhiên đồng ý đính hôn, hắn chính là muốn trước mặt truyền thông, trước mặt tân khách mà hung hăng chà đạp mày, Lạc Băng Ngưng, sao mày có thể ngu xuẩn như vậy...... Nghĩ tới đây, Băng Ngưng càng thêm khổ sở.
Kiều Y không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể khóc cũng cô. Cô cực kỳ đau lòng cho Băng Ngưng, trong lòng không ngừng chửi lũ khốn Diệp gia.
Băng Ngưng nắm chặt thành nắm đấm, móng tay dài nhọn đâm vào lòng bàn tay. Tiếng người huyên náo quanh quẩn bên tai, những lời nhục mạ cùng khinh bỉ kia khiến cô khiến cô chưa bao giờ từng hi vọng mình cô thể vĩnh viễn không nghe được, như vậy sẽ không nghe được những lời tuyệt tình của Diệp Dịch Lỗi, không nghe được mọi người cười nhạo. Diệp Dịch Lỗi nhạo báng cùng với câu nói của Lâm Thanh Âm như một lời ma chú mà vang vọng ở bên tai.
“A ——” Cô ngồi trên mặt đất năm chặt tóc mình mà lắc đầu kêu tuyệt vọng. Tại sao mày lại vô dụng, một câu cũng không nói, ngay cả lớn tiếng khóc cũng làm không được, mày còn sống để làm gì, còn sống để làm gì.
Chát —— chát, hai tiếng bạt tai thanh thúy, vang dội. Tốc độ nhanh đến mức Kiều Y không ngăn cản kịp. Băng Ngưng giống như phát điên mà tát vào mặt mình, gương mặt nhanh chóng sưng đỏ lên.
“Ngưng nhi, cậu đừng như vậy.” Kiều Y bị hành động của cô dọa cho đến khóc thành tiếng. Làm thế nào cũng không kéo được tay của cô, “Ngưng nhi mình cầu xin cậu, đừng đánh.”
“A ——” Nói không ra được oán ức cùng khổ sở trong lòng, cô chỉ có thể kêu to, “Không, tôi không làm......” Băng Ngưng nghẹn ngào tuyệt vọng quả quyết nói hết oan ức của mình ra, có điều...... Không còn có người nghe......
“Mình biết, mình biết rõ, Ngưng nhi của mình sẽ không làm ra chuyện như vậy.” Kiều Y ôm Băng Ngưng khóc tu tu, “Ngưng nhi, đừng khóc, đừng khóc......”
“Tôi —— không làm, không làm.” Cô nói không thành câu, chỉ lập lại câu nói trước, "Tại, tại sao...... Đối xử với tôi như vậy......”
“Ngưng nhi, cậu bình tĩnh lại đi.”
“Tại sao hận tôi như vậy, tại sao!” Cô khóc tê tâm phế liệt, trước nay chưa có bi thương và tuyệt vọng vây quanh cô như vậy, khi ánh mắt chạm đến chiếc nhẫn dưới mặt sàn Băng Ngưng chợt đẩy Kiều Y ra, nhặt chiếc nhẫn lên nuốt vào.
“Ngưng nhi, đừng!” Kiều Y ngã trên mặt đất, khi cô chạy đến ngăn cản đã không còn kịp rồi.
Băng Ngưng một tay đặt ở cổ, cô ho khan, chiếc nhẫn mắc ở cổ họng, hít thở không thông, khó thở đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng thở.
“Ngưng nhi, cậu sao thế!” Kiều Y nhào qua. “Đừng sợ, đừng sợ Ngưng nhi chúng ta gọi xe cấp cứu, gọi xe cấp cứu.”
Băng Ngưng dần dần co quắp trên mặt đất, nước mắt mơ hồ phản chiếu ánh đèn trở nên cực kỳ sáng lạn, cô cười nhưng trong mắt lại tràn đầy tuyệt vọng......
**************
“Diệp Dịch Lỗi, cái tên khốn kiếp mày!” Trong chỗ hẻo lánh Phương Tử Hạo siết chặt quả đấm, mạnh mẽ đánh một quyền đánh Diệp Dịch Lỗi ngã xuống đất, “Tại sao mày có thể làm ra chuyện như vậy, tại sao mày có thể.” Phương Tử Hạo đỏ mắt gào thét, đã sớm biết mục đích của hắn không đơn giản chỉ là muốn cùng Ngưng nhi đính hôn, nhưng dù thế nào cũng không thể nghĩ đến hắn sẽ làm ra chuyện như vậy. Anh đáng lẽ ra phải ngăn cản, đáng lẽ ra anh phải ngăn cản.
“Tôi vì sao không thể làm như vậy?” Diệp Dịch Lỗi thuận thế ngồi dựa vào vách tường, đưa tay lên lau vết máu.
“Mẹ kiếp, tao giết chết mày!” Phương Thử Hạo hét lớn, bao nhiêu năm rồi, anh chưa từng phát điên như vậy, “Tại sao làm như vậy?”
“Bởi vì tôi muốn.”
“Mày khốn kiếp!” Anh chửi thề, rồi lại xông lên.
“Tử Hạo, cậu bình tĩnh lại đi!” Hạ Vân Tường thấy chuyện không ổn vội kéo tay anh ra. Chuyện ngày hôm nay vượt qua dự liệu của bọn họ, Thạch đầu làm như vậy quả thật quá đáng, cho hắn chút dạy dỗ là chuyện nên làm, nhưng tình cảnh vừa rồi nếu không ra tay ngăn cản thực sự sẽ xảy ra chuyện......