Tim hắn hung hăng đau, vô cùng rõ ràng, vô cùng mãnh liệt, một lúc lâu sau vẫn chưa tản đi, đau thương khiến cho hắn ngay cả hít thở cũng khó khăn, đè ép lên ngực thật chặt, hắn từ từ tiến đến, giống như quay trở lại ngày hôm đó. Nhìn cô gái đang nằm trên giường này, hắn thậm chí cũng không phân biệt được người này là người nào. Là Băng Ngưng hay là Tuyết Ngưng? Nhìn chằm chằm gương mặt này, không có được đáp án lòng hắn lại đau đớn kịch liệt...... (van: yêu chị thì nói thẳng toẹt ra đi, cứ Tuyết vs chả Ngưng, mình ghét bà này cực, cũng may là nó chết rồi)
Băng Ngưng ngủ mê man, khóe mắt còn dính nước mắt, Diệp Dịch Lỗi nhíu chặt mày lại, hai tay buỗng thõng ở hai bên vì dùng quá dùng sức nắm chặt mà trở nên trắng bệch. Không biết hắn đã đứng bao lâu, chỉ biết là hai chân đẫ bắt đầu tê rần, hắn mới từ từ xoay người lại.
“Thiếu gia, chờ tiểu tiểu thư dậy rồi hãy đi!” Má Lưu đứng ngoài cửa thấy hắn định đi nên vội vàng ngăn cản.
“Tôi nghĩ cô ta cũng không muốn thấy tôi.” Diệp Dịch Lỗi bình thản nói.
“Cô ấy sao lại không muốn thấy cậu chứ!” Má Lưu không từ bỏ, “Cô ấy cũng vì cậu mới trở nên như vậy, thiếu gia...... Bây giờ tiểu thư rất cần cậu, ở lại cho dù không nói gì cũng được, chỉ cần để tiểu thư nhìn thấy cậu là tốt rồi, nhé?”
“Má Lưu.” Diệp Dịch Lỗi ngắt lời bà. “Tôi muốn về, không cần nói với cô ta là tôi đã tới.”
“Diệp Dịch Lỗi!” Hắn còn chưa kịp đi thì một giọng nói tức giận đã truyền đến, Diệp Thiệu Quân đi mấy bước lên phía trước, “Con đi vào cho ta, hôm nay con nhất định phải chờ Ngưng nhi tỉnh lại.”
Diệp Dịch Lỗi nhìn người cha, từ nhỏ đến lớn ông đều yêu quí Tuyết Ngưng hơn, khi nào thì đã quan tâm Băng Ngưng như vậy rồi.
“Không nghe thấy lời của tôi sao? Đi vào!” Diệp Thiệu Quân nói xong trực tiếp đẩy hắn đi vào. “Má Lưu, má ở đây canh chừng thằng con ngu này!” Ông vô cùng tức giận mà quát to.
Băng Ngưng không biết mình bất tỉnh bao lâu, khi tỉnh thì nhớ lại từng chút từng chút các sự việc, cô rất mong tất cả đều là một cơn ác mộng. Nhưng dần dần cô bắt đầu không dám có hi vọng xa vời, một chút âm thanh xung quanh cũng không có, giây phút mở mắt nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi kia cô cứ nghĩ là mình đã nhìn lầm rồi.
Thấy Băng Ngưng nhìn mình Diệp Dịch Lỗi ngoảnh mặt ra ngoài cửa. Ở đây cực kì không thoải mái, bị đè nén đến mức toàn thân đều khó chịu.
“Anh Dịch Lỗi!” Giọng Băng Ngưng hơi run run, giống như bởi thính giác có vấn đề, thì ngay cả tiếng nói cũng trở nên khác thường.
“Cha tôi bắt buộc tôi phải đến đây.” Diệp Dịch Lỗi nhìn Băng Ngưng công thức hóa(*) nói, Băng Ngưng không hiểu tại sao lời người khác cô nghe không hiểu, mà lời nói của Diệp Dịch Lỗi có lại thấy hiểu. Phải rồi, nếu không cô còn ảo tưởng hắn chưa từng cho cô cơ hội tại sao lại ở chỗ này.
(*) Công thức hóa, có thể hiểu nôm na ở đây là nói máy móc như một cái máy đã được lập trình sẵn, nghĩa bóng là trước khi Băng Ngưng tỉnh dậy hắn đã nghĩ trăm ngàn câu nói để nói sau khi cô tỉnh dậy, và khi cô tỉnh dậy thì nói câu đấy như một cái máy thôi.
“Anh Dịch Lỗi, anh…anh sao rồi?”
“Không cần cô lo lắng.” Thái độ lạnh lùng của hắn khiến cho người ta giận sôi đã thành côn ngăn cả ý muốn tiến lên một bước của Băng Ngưng, cô kinh ngạc mà nhìn Diệp Dịch Lỗi, bàn tay nhỏ bé dần dần nắm chặt. Cô chỉ là lo lắng, chỉ là muốn biết hắn có khỏe hay không......
“Nếu cô tỉnh rồi, vậy tôi đi trước, còn nữa mong cô đừng giả bộ đáng thương trước mặt cha mẹ tôi!” Hắn nói lạnh lùng sau đó sải bước đi về phía cửa, Băng Ngưng không lên tiếng cũng không ngồi dậy, sao cô lại quên, cô không thể nghe được. Tay Diệp Dịch Lỗi run run nắm lấy tay cửa, từ từ nắm chặt nhưng vẫn chưa mở ra, sau đó một dáng người chợt nhào tới.
“Dịch, anh làm sao vậy?” Tiếng nói ngọt ngào mang theo vẻ lo lắng, “Nghe nói anh bị thương em đã lập tức tới đây, sao anh lại bị tai nạn giao thông, có bị thương nghiêm trọng không?”
Diệp Dịch Lỗi khẽ cau mày. Hắn không thích người khác gọi hắn Dịch hoặc anh Dịch, bởi vì đó là dành riêng cho Tuyết nhi, thấy Băng Ngưng đang nhìn về phía mình, hắn lập tức ôm eo cô gái, dịu dàng mở miệng......