Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 110

Băng Ngưng ngồi bất động trên sàn nhà. Diệp Dịch Lỗi đã bỏ đi rất lâu nhưng cô vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra. Bọn họ mới trước đó thôi còn rất tốt đẹp, vì sao đột nhiên thay đổi chóng mặt như vậy.

Bất chấp đau đớn trên người, cô vội vàng đứng lên, muốn đi tìm Diệp Dịch Lỗi để giải thích rõ ràng, muốn hỏi rõ nguyên nhân vì sao. Bọn họ thật vất vả mới có ngày hôm nay, không thể cứ thế chấm dứt mọi chuyện. Thay bộ quần áo khác, nhưng trên người cô không có tiền nên đành đi bộ.

"Dịch Lỗi, có bất kỳ chuyện gì chúng ta hãy từ từ nói chuyện. Có nghi ngờ gì anh có thể trực tiếp hỏi em. Chỉ cần đừng như vậy được không?" Cô liên tiếp gọi điện cho Diệp Dịch Lỗi nhưng hắn không hề bắt máy.

Diệp Dịch Lỗi lái xe lao đi thật nhanh, bản thân hắn cũng không hiểu vì mọi chuyện đột nhiên biến thành như vậy. Lúc Băng Ngưng nhiệt tình hôn hắn, thậm chí không từ chối yêu cầu thái quá của hắn, hắn không kiềm chế nổi giận dữ. Qua một thời gian nồng nàn, yêu thương nóng bỏng, hắn luôn canh cánh trong lòng một việc. Chính là Băng Ngưng từng như thế với người khác, cũng mang thai con của người đàn ông khác. Dù tình cảm sâu đậm đến đâu, nhưng đứng trước sự phản bội dường như chả đáng nhắc đến. Hắn có thể chấp nhận tất cả...trừ phản bội.

Trong đầu óc hỗn loạn của hắn bây giờ, tràn ngập ánh mắt bàng hoàng cùng đau khổ của Băng Ngưng. Hắn đột ngột đạp phanh, lốp xe ma sát mạnh với mặt đất tạo nên âm thanh chói tai. Hắn gục đầu trên vô lăng, khó khăn ấn tay vào ngực, đau đến không thở nổi... Đau đớn là thế nhưng hắn lại cảm thấy có phần thỏai mái hơn, không còn áy náy cùng tình cảm rối rắm. Tất cả đi qua, hắn thấy thanh tỉnh hơn.

Lại khởi động xe, hắn lái tới địa điểm đã hẹn trước. Người hẹn gặp dường như đã chờ đợi khá lâu, vừa thấy xe của hắn đỗ lại đã tiến lên chào đón.

Lúc ăn cơm, hắn từng nhận được một cú điện thoại, tự xưng là phóng viên của giới giải trí, có trong tay thứ gì đó nhất định khiến hắn hứng thú, và nếu không đến chắc chắn sẽ hối hận. Người kia để lại địa chỉ gặp mặt rồi cúp điện thoại. Ban đầu, hắn cũng không quan tâm đến cuộc gọi này, cho là của kẻ dỗi hơi nào đó. Nhưng bây giờ, sau khi nổi giận với Băng Ngưng, hắn đổi ý, đến nơi hẹn. Có một số việc, không phải không để ý thì nó sẽ không tồn tại, tựa như quan hệ giữa hắn và Băng Ngưng. Trở ngại ngăn cách giữa họ vẫn luôn tồn tại, có thể vờ như không biết một khoảng thời gian nhưng không thể tự lừa mình cả đời.

“Diệp thiếu, tôi biết anh nhất định sẽ đến.” Người kia tến đến. Gã ta tạo cho người đối diện cảm giác rất khó chịu. “Xem ra, rất quan tâm đến thứ trong tay tôi.”


“Nói! Chuyện gì?” Diệp Dịch Lỗi mở cửa kính xe, hắn muốn nhanh chóng giải quyết rồi rời đi, thật sự không muốn lãng phí một giây vào với hạng người này.

“Tôi có vài thứ muốn... bán cho ngài. Không biết ý ngài thế nào?”

“Anh cảm thấy anh có thứ đáng để tôi quan tâm.” Diệp Dịch Lỗi cười nhạo. “Vào chủ đề chính đi, tôi bận.”

“Vậy... về vị hôn thê của ngài thì sao?” Gã cười, lôi ra tập ảnh quăng lên đùi Diệp Dịch Lỗi. “Ngài cứ đánh giá “hàng”, rồi hẵng nói muốn hay không?”

Nhìn mấy tẩm ảnh kia, tâm trang của hắn đột nhiên rất khẩn trương. Bàn tay đặt trên đùi nắm chặt, là ảnh chụp Ngưng Nhi. Không thốt lên lời, hắn cố gắng trấn định cầm mấy tấm ảnh lên xem. Mà thời điểm nhìn rõ từng bức ảnh, thân thể hắn run lên. Bàn tay nắm bức ảnh cũng phát run.

Gã kia nhìn Diệp Dịch Lỗi mà cười thầm trong lòng. "Cô gái kia nói quả không sai."

Diệp Dịch Lỗi trừng mắt nhìn mấy tấm ảnh. "Ha ha...Ngưng Nhi, cô thật biết cách tạo bất ngờ không tưởng. Không lẽ, đây là quà sinh nhật khác của cô sao."

Cảnh chụp có vẻ hơi hỗn loạn, gần giống bãi phế tích. Nhưng hắn lại nhìn thấy rất rõ chiếc nhẫn đính hôn, thật chói mắt. Cánh tay và bờ vai của Băng Ngưng lộ ra ngoài, tựa như...bên trong không mặc áo. Nhìn một tấm...hai tấm... ba tấm...mỗi ảnh lần lượt tiết lộ tình huống lúc đó thật...kịch liệt.

“Vài tấm ảnh mà thôi, có thể chứng minh được gì?” Diệp Dịch Lỗi lạnh mặt, cố che giấu cảm xúc kích động bên trong, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn gã kia. “Đừng để tôi tra ra đống ảnh này do anh chỉnh ghép, nếu không... anh gánh không nổi hậu quả đâu.”

“Diệp Thiếu không tin, rất đơn giản, có thể từ từ điều tra.” Gã cười. “Nếu ngài cảm thấy chưa đủ thuyết phục...ở đây vẫn còn” Nói rồi lại lôi tập ảnh khác ném đến. “Nếu bị người ngoài biết hôn thê của ngài qua đêm cùng đàn ông khác, tôi thiết nghĩ...” Hắn nói lấp lửng.


Diệp Dịch Lỗi cầm chỗ ảnh. Nếu những tấm trước cho hắn đả kích rất lớn thì mấy tấm sau này thật sự là trí mạng. Ảnh chụp lại cảnh Dương Tư Thần và Băng Ngưng từ trong nhà đi ra, thời gian không chắc chắn nhưng bộ quần áo cô đang mặc kia hắn nhớ rất rõ.

Cô nói “Em ở nhà Kiều Kiều.”

Ha ha... nhìn tấm ảnh, Diệp Dịch Lỗi đột nhiên bật cười. Ở nhà Kiều Kiều sao? Lạc Băng Ngưng...cô thật dự lừa dối tôi. Thật sự lừa tôi...Bàn tay từ từ siết chặt lại, cạnh tấm ảnh đâm vào bàn tay hắn cũng như dao cứa vào tâm hắn.

Nhưng... cũng phải cảm ơn cô đã lừa dối tôi. Từ nay về sau, tôi không bao giờ phải băn khoăn nữa.

Gã kia quan sát phản ứng quái dị của Diệp Dịch Lỗi, trong lòng hơi sợ hãi. Người này quả thật đáng sợ như lời đồn. Có điều mục đích đến đây vẫn phải đạt được.

“Diệp Thiếu, ngài cảm thấy mấy tấm ảnh này đáng giá bao nhiêu?” Gã hỏi.

“Anh uy hiếp tôi?” Giọng điệu của hắn lạnh đi vài phần.

“Ngài là Diệp Thiếu,uy danh lẫy lừng, tôi nào dám uy hiếp ngài.” Gã lại cười. “Tôi chỉ muốn thương lượng với ngài thôi mà. Nếu ngài đã thích mấy tấm này, tôi có thể đưa cho ngài..”

“Nói!” Diệp Dịch Lỗi ngắt lời gã, không muốn tốn nước bọt thêm nữa. “Ảnh và cả phim, bao nhiêu?”

“Diệp Thiếu quả là phóng khoáng. Hai mươi vạn”


Ha ha...nghe thấy thế, Diệp Dịch Lỗi bật cười. “Hai mươi vạn...không bằng tôi tìm đại một người xử lý anh bịt miệng luôn.” Hắn liếc mắt nhìn gã kia. “2 vạn”

“Diệp Thiếu, ngài nên biết, một tòa soạn tầm thường...”

“Anh cảm thấy tòa soạn báo nào dám động vào Diệp Gia?” Hắn nghiến răng. “ Hoặc anh cầm lấy 2 vạn để lại phim ảnh rồi cút, hoặc tôi xử anh xong...rồi lấy lại phim ảnh. Tùy!” Giọng nói lạnh nhạt, ngữ điệu thản nhiên, tựa như việc thủ tiêu một người chỉ như ném một túi rác khiến gã đàn ông chột dạ, kinh hãi.

“5 vạn!”

“Xuống xe!” Diệp Dịch Lõi thản nhiên ra lệnh. “Tôi chống mắt xem anh có gan mang chỗ ảnh này đi bán ở nơi khác không.” DIệp Dịch Lỗi cười lạnh khiến gã đàn ông nuốt nước bọt.

“Được rồi, hai vạn thì hai van.” Gã kia đành xuống nước, Diệp Dịch Lỗi nhanh chóng viết chi phiếu.

“Cầm tiền rồi cút cho tôi. Nếu còn dám để phim ảnh lộ ra ngoài dù chỉ một tấm, tôi khiến anh mất xác.”

“Á...không dám, không dám.” Gã cầm tờ chi phiếu rồi xuống xe. Ngồi trong xe, hắn bất động một lúc lâu. Không gian bên ngoài thật yên tĩnh, hắn tựa như nghe thấy tiếng cười văng vẳng của Tuyết Ngưng, cười trào phúng, như đang mỉa mai hắn. “Dịch ca ca, anh vì một cô gái như vậy mà phản bội em.”

Lạc Băng Ngưng, từ nay về sau, đối với cô, tôi tuyệt đối không nương tay...tuyệt đối không.

*************


Băng Ngưng chạy một mạch, mải chạy, giầy không biết đã rơi mất từ lúc nào. Tà váy hơi dài khiến cô ngã mấy lần. Lúc này, cánh tay, đầu gối đều xây xát nhưng cô không để ý. Cô chỉ muốn nhanh chóng tìm được Diệp Dịch Lỗi. Cô biết, nếu hôm nay không tìm thấy hắn, không giải thích rõ mọi chuyện thì chuyện của họ coi như chấm hết.

Diệp Dịch Lỗi phóng xe như bay về căn hộ, cơn giận ngùn ngụt bốc lên, hận không thể giết người. Tông cửa xông vào trong, bật sáng hết đèn lên. Trong phòng, áo tắm vứt lung tung trên sàn, hắn tìm hết trong ngoài vẫn không thấy bóng dáng Băng Ngưng đâu. Hắn thấy được cô bỏ đi rất vội. Hắn nhanh chong xoay ngoài đi ra ngoài, muốn điên cuồng đi tìm cô. Nhưng vừa đến cửa, hắn dừng lại, nắm chặt hai tay. Nhìn tập ảnh đang cầm, hắn đấm mạnh vào tường.

"Tìm làm cái gì? Hỏi vì sao qua đêm với Dương Tư Thần sao?" Ảnh chụp từ trên tay hắn trượt xuống, rơi lả tả xuống nền nhà. Hắn bất lực dựa vào vách tường, chầm chậm ngồi xuống. "Lạc Băng Ngưng, vì sao luôn phản bộ tôi? Vì sao... Có điều, không sao cả. Cô đã định chơi đùa tôi, tôi theo cô."

Băng Ngưng chạy hơn ba giờ đồng hồ mới về đến biệt thự, liền lao lên tầng. Đôi chân trần bị thương, in vết máu loang lổ trên sàn nhà, nhưng lúc này toàn bộ trâm trí của bộ đều dồn vào Diệp Dịch Lỗi, không hể để ý đến mình bị thương.

"Anh Dịch Lỗi, dù có việc gì chăng nữa, em đều có thể giải thích. Cho em cơ hội giải thích. Xin anh đừng dễ dàng từ bỏ như vậy. Anh từng nói quên hết mọi chuyện, bắt đầu lại không phải sao. Cho nên... không cần vì chút chuyện gì đó liền phá hỏng hết. Em sẽ nói cho anh hiểu, em..chưa từng có ai khác ngoài anh. Không có..."

Ngoài cửa sổ, sắc trời dần sáng. Diệp Dịch Lỗi ngồi bất động trên sàn nhà lạnh lẽo cả đêm. Điện thoại đổ hơn 50 lần nhưng hắn không nghe cuộc nào hết. Đều là điện thoại từ nhà gọi đến. Nhìn lại điện thoại lại vang lên, hắn mệt mỏi ấn nghe.

“Mới sáng sớm, có việc gì?”

“Đại thiếu gia, làm gì không nghe điện thoại.” Nam Phong kêu khổ. “Gọi không được cậu, người nhà cậu rủ nhau khủng bố điện thoại tớ đây này.”

“Chuyện gì?”

“Cậu còn hỏi tớ chuỵện gì?” Nam Phòng gào lên.


“Băng Ngưng ngất xỉu ở nhà. Đang ở bệnh viện.”

“Ở bệnh viện...liên quan quái gì đến tớ.” Diệp Dịch Lỗi cười. “Chuyện của cô ta, về sau, không cần nói cho tớ biết. Có chết cũng vậy, không liên quan.” Nói xong tắt luôn điện thoại. Giữa họ giờ đây không còn quan hệ gì nữa. Thật sự không còn...

Nam Phong sửng sốt. “Alô! Này! Tớ còn chưa nói xong!” Anh kêu to. Ngưng Nhi không biết vì sao ngất xỉu, rồi ngã xuống đụng phải bàn, chảy rất nhiều máu. Đến gần sáng mới có người phát hiện. Người bây giờ vẫn đang trong phòng cấp cứu.