Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 101

Từ ngày tình cờ gặp Kiều Kiều cùng Lưu Duệ Hàng ở trung tâm thương mại, tâm trạng của Băng Ngưng luôn lo lắng không yên. Cô rất hiểu cá tính của bạn mình. Cô nàng kia không giống với cô, rất có chủ kiến cùng mạnh mẽ, một khi đã quyết định việc gì thì dù đụng phải tường bê tông cũng không chịu quay đầu. Quay sang nhìn Diệp Dịch Lỗi vẫn thản nhiên như không, Băng Ngưng hơi bất mãn.

“Kiều Kiều có chính kiến của mình, em lo lắng như vậy có ích lợi gì?” Bắt gặp cô gái đang bất mãn trừng mắt nhìn mình, Diệp Dịch Lỗi vẫn thong thả nói.

“Nhưng đây là Lưu Duệ Hàng nên Kiều Kiều chắc chắn chịu thiệt thòi.”

“Cô ấy cũng không thích em ở cùng với anh. Liệu em có vì nghe lời cô ấy mà rời xa anh không?”

“Đương nhiên là không.” Băng Ngưng nhíu mày, không do dự đáp lời mà không kịp ý thức mình đang bị gài bẫy. Diệp Dịch Lỗi nghe thấy thế thì nụ cười đã rộng đến mang tai. “Hai người khác nhau không thể đổ đồng chung thế được. Hay là em giới thiệu anh Tử Hạo cho Kiều Kiều.” Cô lẩm bẩm.

“Bây giờ em nên chú tâm vào chuyện của mình…chuyện của hai chúng ta thì hơn.” Nếu Băng Ngưng thật sự đề nghị như vậy sẽ khiến Tử Hạo vô cùng khó xử và đau lòng. Chưa kể…con nhóc kia căn bản không xứng với Tử Hạo.

“Anh…”

“Chuyện tình cảm của Kiều Kiều nên để cô ấy tự quyết định.” Nếu tình yêu nói từ bỏ là từ bỏ được ngay thì chính bản thân hắn cũng không khổ sở bao lâu nay. “Chuyện tình cảm chỉ có thể dựa vào mỗi người, người ngoài khó can thiệp.”

Những lời này làm Băng Ngưng nghĩ hắn đang nói về chính mình. Diệp Dịch Lỗi đã từng đối xử với cô rất tệ thế nhưng cô vẫn cố chấp giữ lấy tình yêu này không phải sao. Thế thì cô có tư cách gì nói Kiều Kiều.

Diệp Dịch Lỗi có chuyện đột xuất phải về công ty xử lý. Tâm trạng của Băng Ngưng không tốt nên hắn không yên tâm để cô ở nhà một mình ôm nỗi lòng không vui. Hắn dẫn theo cô cùng đến công ty nhưng cô không muốn lên.

“Em theo anh đi lên văn phòng ngồi đi. Anh không xong sớm được đâu.”


“Em ở dưới này chờ anh xong việc thì hơn.” Băng Ngưng cười nhẹ.

“Thế cũng được. Anh sẽ cố gắng làm xong nhanh.” Hắn đưa cô vào đến cửa hàng bánh ngọt ở lầu dưới rồi mới đi lên công ty.”

Băng Ngưng chống cằm nhìn ra bên ngoài, trong lòng vẫn lo lắng cho Kiều Kiều. Tuy nhiên, cô cũng đã thông suốt một điều, chuyện tình yêu vốn là lý lẽ con tim, không phải người khác muốn sắp đặt thế nào là được. Nếu bây giờ có người muốn cô rời xa Diệp Dịch Lỗi thì cô nhất định không cam lòng…không…phải nói nhất định không buông tay. Cô đang suy nghĩ thất thần đến mức có người đến gần cũng không nhận ra.

Haizzz…thở dài một hơi quay đầu lại đã thấy một người ngồi ghế đối diện từ bao giờ, cô giật thót mình kêu lên. “Anh…sao anh lại ở đây?”

“Làm gì mà giống gặp quỷ thế tiểu thư.” Tư Đồ Mạch nín cười. “Anh ngồi ở đây lâu lắm rồi mới thấy em để ý đến anh, thật làm người khác tổn thương quá mà.”

“…” Băng Ngưng cười cười. “Xin lỗi, em mải suy nghĩ quá.”

“Lâu như thế cũng không thèm liên lạc với anh, chắc em quên luôn người bạn kiêm bác sĩ riêng này rồi.” Hắn nói xong cười ẩn ý, ngôn từ thấp thoáng ý tứ mờ ám.

“…” Băng Ngưng lặng yên đánh giá Tư Đồ Mạch, cảm giác hắn không giống với mọi ngày. Cố tình lờ đi ẩn ý trong câu nói của hắn, cũng không dám nghĩ nếu những lời này mà bị Diệp Dịch Lỗi nghe thấy sẽ có hậu quả gì. “Không phải như thế đâu.” Băng Ngưng giải thích.

Nhìn vẻ bối rối của cô khiến hắn bật cười. “Anh nói đùa thôi mà.”Hắn nhấp ngụm cà phê. “Tránh xa anh một chút thì tốt hơn phải không.”

“Tư Đồ, anh đừng nói thế.” Băng Ngưng vội vàng nói, chỉ sợ hắn hiểu lầm hay nghĩ quá cái gì. Bạn bè của cô không nhiều nếu không muốn nói là ít đến đáng thương nên cô thực quý trọng mỗi người.

“Em khẩn trương cái gì! Anh là bác sĩ riêng của em. Em không liên lạc với anh chứng tỏ sức khỏe dạo này khá hơn, anh phải vui mừng mới đúng.”

Băng Ngưng thấy hơi xấu hổ vì đã hiểu lầm ý tứ của hắn. Chỉ có điều vẫn cảm thấy hôm nay Tư Đồ Mạch có gì đó khang khác. “Dạo này anh vẫn tốt chứ?”

“Ừ!” Hắn gật đầu. “Sao em lại ngồi đây một mình thần người ra thế?” Tư Đồ Mạch vừa nói vừa nhìn tòa nhà Diệp Thị phía đối diện.


“Em chờ anh Dịch Lỗi.” Băng Ngưng nói xong liền mỉm cười mang theo chút ngại ngùng nhưng hạnh phúc.

“Xem ra hiện tại em rất tốt.” Tư Đồ Mạch mỉm cười. Thật ra chuyện của bọn họ hắn biết rất rõ vì ngày nào Điền Mộng Phỉ cũng nhay đi nhay lại nhiều lần.

“Có việc gì không vui sao?” Băng Ngưng hỏi. “Hay có chỗ nào không khỏe?”

“Không có đâu, nhìn em vui vẻ thế này anh cũng mừng.” Hắn lại nửa đùa nửa thật. “Băng Ngưng, anh thật sự mong nhìn thấy em hạnh phúc.” Hắn ho nhẹ một chút dường như nhận ra mình nói hơi thái quá. “Gần đây em thấy lỗ tai thế nào?”

Băng Ngưng sờ sờ lỗ tai, cảm giác buồn bã mất mát lại ùa tới. Không nghe thấy! Nếu hắn không ngồi đối diện nói chuyện thì cô không thể biết hắn đang nói cái gì.

“Đừng lo quá, dần dần sẽ tốt lên thôi.” Hắn vuốt tóc cô.

“Thật sao?” Cô ngẩng đầu hỏi hắn, thật ra…cô cũng chưa từng quá hy vọng sẽ khôi phục thính lực.

“Anh là bác sĩ của em, phải tin lời anh chứ.”

“Vâng, em tin.” Băng Ngưng gật đầu, hoàn toàn không ngờ cô đang lún sâu vào sự nguy hiểm không lường được.

*****************

Diệp Dịch Lỗi xong việc cũng phải đến xế chiều. Công việc tồn đọng nhiều ngày chất cao như núi thật mệt chết đi. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Băng Ngưng đang chờ bên dưới thì mệt mỏi vơi đi đáng kể. Diệp Dịch Lỗi đi vào cửa hàng bánh thấy Băng Ngưng gục đầu xuống bàn giống như đang ngủ. Hắn chậm rãi đi đến gần, cúi xuống hôn phớt lên đôi môi vẫn còn vấn vương bị bánh ngọt. Hắn ghét đồ ngọt nhưng lúc này vị ngọt ngấy khó chịu đó lại trở thành hương vị tuyệt vời nhất.

“Ngưng Nhi…” Hắn nhẹ giọng gọi cô dậy, nhưng giữa chừng đột nhiên ngừng lại bởi vì nhìn thấy một chiếc áo khoác nam ở trên ghế, chắc là rơi từ trên người cô xuống. Đôi mắt hắn dần nhiễm tầng sương lạnh. Là ai?

Mặc dù đang ngủ nhưng Băng Ngưng vẫn rất nhạy cảm với hơi thở nguy hiểm của Diệp Dịch Lỗi.

“Anh Dịch Lỗi, anh…” Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, cô cẩn thận đứng lên. “Anh xong việc rồi sao?”


“Ừ!” Hắn gật đầu.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Cô cảm thấy hơi lạnh.

“Được!” Diệp Dịch Lỗi không tra hỏi về chuyện cái áo khoác. Quan hệ của hai người vừa mới được cải thiện, hắn không muốn vì bất kỳ chuyện gì phá hỏng không khí tốt đẹp này.

Chờ hai người rời đi, Tư Đồ Mạch từ trong một góc đi ra, trong tay cầm điện thoại vẫn luôn trong trạng thái kết nối. “Tôi đã suy nghĩ những gì ngài đề nghị. Tôi đồng ý.” Hắn nói xong dập điện thoại nhìn về phía cửa… ‘Băng Ngưng, anh chỉ có thể nói xin lỗi em.’

“Hôm nay em gặp Tư Đồ Mạch.” Do dự một lúc, Băng Ngưng vẫn quyết định nói ra. Nếu hiện tại hắn tức giận cô còn có thể giải thích. Ở đây gần Diệp Thị, nếu hắn nghe được từ ai nói thì càng không hay.

“Ồ! Thế à?” Không ngờ Băng Ngưng tự mình nói ra.

“Vâng!” Cô gật đầu khẳng định. “Anh ấy nói đến đây có chút việc, tình cờ gặp mặt nên có nói chuyện một lúc.”

“Một lúc?” Hắn hỏi.

“Thật ra cũng khá lâu.” Nhìn đôi mắt đầy uy hiếp của Diệp Dịch Lỗi, Băng Ngưng thừa nhận.

Diệp Dịch Lỗi gật đầu. dường như khá hài lòng khi Băng Ngưng thành thực cùng chủ động giải thích. Đến lúc này hắn mới khẽ cười. “Ngoan lắm. Gần đây có một nhà hàng rất được, đến đó ăn tối thôi.”

“Vâng!” Thấy hắn đã mỉm cười, Băng Ngưng mới thả lỏng người, tiến đến nắm lấy tay hắn. “Đây là phần thưởng vì ngoan sao?”

“Thưởng ư…đợi đến đêm nay mới cho em.” Hắn nhìn Băng Ngưng đầy ái muội khiến cô xấu hổi đỏ mặt. Những lời này có thể thản nhiên nói vậy sao.

Diệp Dịch Lỗi lái xe đi đến nhà hàng bị gặp tắc đường, không tiến lên được. Ở phía trước hình như xảy ra chuyện gì nên mới bị ùn tắc đến vậy.


“Phía trước xảy ra chuyện gì thế ạ?” Diệp Dịch Lỗi xuống xe hỏi người trên đường, thấy một cột khói cuồn cuộn ở đằng xa, thậm chí xung quanh có thể thấy lửa đỏ phập phùng. Ngay sau đó, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mạnh đến nỗi khiến mặt đất cũng phải rung chuyển.

Băng Ngưng vẫn ngồi yên trong xe nên không thấy chuyện xảy ra phía trước. Đột nhiên nghe thấy tiếng nổ lớn, cô giật mình, cả người bắt đầu run lên, trừng mắt nhìn chằm chằm phía trước. Nước mắt vô thức bắt đầu tuôn rơi, từng giọt từng giọt trào ra nơi khóe mắt kinh hoàng. CHÁY…

“Ngưng nhi…” Tiếng nổ chát chúa cùng tiếng gọi tên cô cứ quanh quẩn bên tai, không phân biệt rõ được. Tinh thần của Băng Ngưng bắt đầu rơi vào trạng thái hoảng loạn, ảo giác bị ném vào ngọn lửa khiến cô điên cuồng giãy giụa, đập đập cánh tay như muốn dập lửa. Hơi thở như bị rút cạn khiến hô hấp cũng khó khăn. “Ngưng nhi…Ngưng Nhi…” Tiếng gọi kia vẫn văng vẳng bên tai. “Ngưng Nhi…” Đầu đau đớn vô cùng, một đoạn kí ức ngắn, đứt quãng ùa về: cháy…tiếng kêu khóc…còn có tiếng nổ lớn. Cô mất dần lý trí, giật mạnh tóc mình, muốn kêu lên thật to nhưng lại như có gì đó chặn lại cổ họng. Đúng lúc này tiếng còi cứu hỏa vang lên, từ xa tiến dần gần lại. Âm thanh này lại càng tác động đến Băng Ngưng. Cô mở cửa xe, lao ra ngoài chay đi.

Phản ứng dị thường của Băng Ngưng làm Diệp Dịch Lỗi kinh sợ. Hắn vội vàng đuổi theo cô, chỉ vài bước đã đuổi kịp vì Băng Ngưng vốn đang sợ hãi lại yếu ớt, chạy được hai ba bước đã ngã sấp trên mặt đất. “Ngưng Nhi, em sao thế?” Hắn lo lắng kéo cô gái đang hoảng sợ vào lòng, liên tục gọi tên cô. “Ngưng Nhi...”

Băng Ngưng run rẩy. “Cháy...cháy rồi...” Cô gào lên thất thanh. “Mẹ ơi...cứu con...”

“Băng Ngưng! Em bình tĩnh lại! Nhìn anh này!” Đây không phải lần đầu tiên Diệp Dịch Lỗi thấy tình trạng này của Băng Ngưng. Lúc mới đến Diệp Gia, cô luôn rơi vào trạng thái hoảng loạn này, phải mời bác sĩ tâm lý trong thời gian dài, tình trạng mới được cải thiện. Tuy nhiên chưa lần nào lại bạo phát hoàn toàn mất khống chế như thế này.

“Cứu...cứu với...Mẹ ơi...cứu mẹ tôi...cứu...” Băng Ngưng túm lấy vạt áo Diệp Dịch Lỗi vừa khóc vừa cầu khẩn tựa như quay trở lại thảm cảnh năm nào.

Diệp Dịch Lỗi ôm chặt lấy Băng Ngưng, không ngừng trấn an cô. Phía kia lửa đang cháy mạnh, xem ra là nổ khí gas rồi. Xe cứu hỏa cùng cấp cứu hú còi inh ỏi không ngừng lao đến. Trong hoàn cảnh này muốn Băng Ngưng bình tĩnh lại là không thể.

“Ngưng Nhi! Đừng sợ! Chúng ta đi khỏi đây được không.” Hắn khẽ vỗ về tấm lưng đang run rẩy của Băng Ngưng, rồi bế cô trở về xe. Băng Ngưng vẫn nắm chặt áo của hắn, khóc nấc lên. “Cứu mẹ tôi...cứu mạng...” Cô khóc đến xé ruột xé gan.

“Ngưng Nhi, nhìn anh đi. Mọi chuyện đều qua rồi, sẽ ổn thôi. Qua rồi...” Diệp Dịch Lỗi nhanh chóng đặt Băng Ngưng vào trong xe, thắt dây an toàn rồi rời đi nơi này.

Băng Ngưng ngồi co ro trên ghế phụ, hoàn toàn đắm chìm trong kí ức kinh hoàng vụ hỏa hoạn năm nào. Tiếng nộ rất mạnh...Tiếng kêu kinh hoàng của mẹ khi bị thiêu sống trong ngọn lửa...còn có bóng dáng một người phụ nữ bí ẩn, người để mặc bọn họ chết cháy.

“Ngưng Nhi...” Lại là tiếng gọi kia. Băng Ngưng siết chặt hai tai mình, nhắm chặt mắt lại. ‘Đừng gọi nữa....đừng kêu nữa...’

“Ngưng Nhi, chờ chị lớn lên sẽ mua nhiều quần áo đẹp cho em nhé.”

“Ngưng Nhi...”


“Ngưng Nhi...”

Tiếng gọi vừa xa lạ lại tựa như vô cùng quen thuộc không ngừng vang vọng. Đôi mắt đang nhắm chặt của cô đột nhiên mở ra.

“Chị ơi..”