Editor: Nơ
Trên hot search, AI phục hồi đã đạt hàng chục triệu lượt truy cập trong vòng chưa đầy nửa tiếng, mức độ phổ biến vẫn đang tăng lên liên tục, thậm chí còn cao hơn cả hot search cách đây nửa tháng.
Lần này, các cuộc thảo luận về AI phục hồi trên mạng không còn là sự săn đón và khen ngợi, hoàn toàn ngược lại, có rất nhiều sự khiển trách ——
[Cái thứ AI rác rưởi gì đây! Không những không trị được cho ông nội tôi mà suýt chút nữa khiến ông ấy nằm liệt trên giường bệnh rồi! Đồ rác rưởi, không làm được thì đừng mang ra hại người khác!]
[Mọi người ngàn vạn lần đừng dùng hệ thống rác này! Bệnh viện đã đề xuất phương án điều trị này cho gia đình tôi, chi phí cao thì đã đành, đằng này chỉ vì hệ thống không kịp phản hồi thông tin mà đến tận bây giờ người nhà tôi mới được đưa ra khỏi phòng cấp cứu[email protected]áo sư Tề Thiên Lâm ra đây nói chuyện đi! Lúc này còn định giả chết Cái thứ rác rưởi mà ông tạo ra suýt chút nữa giết người rồi đấy, ông có biết không?]
[Tôi xin hỏi @Giáo sư Tề Thiên Lâm một câu, ông làm ra AI này là để kiếm tiền hay là thật sự vì phục vụ bệnh nhân Một lần điều trị tốn hàng trăm triệu, hiệu quả còn không bằng nhân viên y tế, phế thải nên vứt ở đống rác!]
...
Nửa tháng trước, AI phục hồi được ca ngợi cao bao nhiêu thì lần này lại tụt dốc thê thảm bấy nhiêu.
Tề Thiên Lâm chưa bao giờ nghĩ rằng con chip mà mình làm ra sẽ gặp vấn đề, rõ ràng ông ta đã tối ưu hóa AI phục hồi, nhưng tại sao bây giờ lại như vậy?!
Mọi người trong đội đã đến đông đủ để bàn biện pháp đối phó, sự việc xảy ra bất ngờ khiến trong lòng ai nấy đều như lửa đốt.
"Làm sao bây giờ? Hiện tại trên mạng đều đang mắng chúng ta, trong tin nhắn Weibo của tôi đã có người nhắn tin đe dọa rằng đã tìm được địa chỉ nhà tôi rồi!"
"Tại sao lại đột nhiên xuất hiện tình huống này? Rõ ràng lúc đầu chúng ta làm thí nghiệm không hề xảy ra vấn đề gì!"
"Tôi vừa nhận được cuộc gọi của nhà đầu tư, bên kia đang có ý định rút vốn!"
"Hiện trên mạng đã có bệnh nhân khởi tố chúng ta, họ đòi bòi thường!"
"Giáo sư, rốt cuộc bây giờ nên làm gì đây"
"Giáo sư!!"
"Loảng xoảng ——"
Chiếc cốc giữ nhiệt đập mạnh xuống đất, sau một trận ù tai, Tề Thiên Lâm đập tay xuống bàn, nghiến răng để giữ bản thân bình tĩnh, quát lên: "Hoảng loạn cái gì! Gọi điện cho nhà đầu tư rồi nói với họ, trong vòng một tuần, tôi sẽ cho họ kết quả mỹ mãn trong vòng một tuần!"
Ánh mắt của những người trong đội chạm nhau, vài phút trôi qua, nhưng không thấy ai gọi.
Tề Thiên Lâm lập tức nổi giận, "Tôi nói gọi điện cho nhà đầu tư, các người không nghe thấy sao?! Hay là các anh chị cảm thấy tôi không thể sửa được hệ thống trong một tuần?!"
Hiện tại mọi chuyện đã đến nước này, đừng nói là một tuần, coi như cho ông ta nửa năm, vậy sau khi sửa được thì sao? Còn có ai dám dùng?
Nhà đầu tư là ai? Họ chính là thương nhân trong mắt chỉ có lợi ích! Mặt mũi ông to cỡ nào mà đi cò kè mặc cả với một thương nhân khôn khéo.
Hầu hết người trong đội đều đã rõ như ban ngày, nhưng giáo sư Tề thì không rõ như vậy, sau khi bị quát vào mặt, mọi người chỉ có thể cúi gằm mặt gọi từng nhà đầu tư.
Một tiếng sau ——
"Giáo sư, bên phía tập đoàn XX không tiếp..."
"Bên tôi cũng vậy..."
"Bên tôi cũng..."
Tề Thiên Lâm cảm thấy nực cười, vô cùng nực cười, thế mà không có ai tin tưởng ông ta? Mặt mũi của Tề Thiên Lâm này cũng có thể đáng giá một tuần chứ!
Nhưng khi ông ta đang tức giận đấu trang tư tưởng, một người nào đó trong đội đột nhiên hoảng sợ nói —
"Không hay rồi! Có người đã tung tin người phụ trách ban đầu của dự án này!"
Một cư dân mạng đã tiết lộ thông tin người phụ trách ban đầu của dự án này thật ra là giáo sư Trì, nhưng giữa chừng bị người khác cướp lấy dự án, nên giáo sư Trì đổi sang Hệ thống An toàn, trước mắt thì dự án này của giáo sư Trì cũng sắp được ra mắt, nghe nói vẫn là An toàn và tiết kiệm năng lượng...
Người tung tin hot này đã khen giáo sư Trì là thần tiên, tâng bốc hết câu này đến câu khác, đến vài câu cuối cùng thì bắt đầu mỉa mai người đã cướp dự án là không biết lượng sức mình, biết rõ bản thân không làm được nhưng vẫn muốn cướp đi thành quả nghiên cứu mà người khác đã vất vả nhiều năm! Loại hành vi này quả thực làm người ta khinh bỉ!
Dưới phần bình luận của cư dân mạng này, đã có người ngang nhiên tag Tề Thiên Lâm, công khai xử tội.
Nghe thấy tiếng hô to gọi nhỏ của các thực tập sinh trong đội, trong đầu Tề Thiên Lâm chợt lóe lên ý nghĩ tồi tệ nhất, ông ta hốt hoảng mở điện thoại lên, vừa mở WeChat, bên trong tràn ngập những tin nhắn và bình luận chửi bới, khiến ông ta không còn sức lực, cuối cùng không chịu đựng nổi, trước mắt tối sầm lại.
"Giáo sư!!"
*
Cách âm của phòng thí nghiệm trong Công nghệ Tương lai hiện là tốt nhất ở trong nước, lúc Hà Tường đi vệ sinh cũng nhìn thấy cảnh hỗn loạn trong phòng thí nghiệm bên cạnh, lúc đó mới biết Tề Thiên Lâm tức giận đến mức ngất đi.
So với phòng bên cạnh, phòng thí nghiệm của bọn họ yên tĩnh hơn rất nhiều, gần đây, mọi người đều đang bận rộn với vật liệu mới, mà Trì Noãn Noãn cũng đang chuẩn bị thu lưới, lấy AI phục hồi trở về.
Hà Tường vừa bước vào cửa liền cùng mọi người hóng chuyện: "Hình như kế bên được đưa đi bệnh viện rồi."
Những người khác nghe xong đều trợn mắt nói: "Đáng đời!"
Lúc ăn thịt trong miệng người khác, ông ta nên nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy!
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ rất hả giận trước sự việc Tề Thiên Lâm tức giận đến mức nhập viện, chỉ có Trì Noãn Noãn vẫn luôn im lặng dựa vào cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một vài người cho rằng Trì Noãn Noãn đang ngủ bù, nên sau khi mắng Tề Thiên Lâm vài câu không biết xấu hổ, mọi người lập tức hạ giọng xuống. Dù sao, một cỗ máy hoạt động liên tục cũng có lúc dừng lại bãi công, huống chi là người đang sống sờ sờ như Trì Noãn Noãn.
Khoảng hai mươi phút sau, chuông cửa phòng thí nghiệm nơi có treo ảnh làm việc của giáo sư Trì vang lên.
Trì Noãn Noãn nhắm mắt nghỉ ngơi bên cửa sổ mở mắt ra, ngăn lại ý định đi mở cửa của em út trong đội, rồi tự mình đi mở.
Vừa mở cửa ra, mọi người nhìn thấy không ai khác chính là trợ lý của Dương Khang, phó tổng của Công nghệ Tương Lai.
Không cần trợ lý lên tiếng, Trì Noãn Noãn uể oải nói với cô ấy, "Đi thôi."
Trợ lý há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói gì, sau đó đưa Trì Noãn Noãn lên tầng cao nhất của Công nghệ Tương lai.
Ngay sau khi Trì Noãn Noãn rời đi, đám người Hà Tường mới ngộ ra, Trì Noãn Noãn nào có ngủ bù, rõ ràng là đang đợi Dương Khang đứng ngồi không yên tìm đến cửa!
Đôi mắt em út sáng lấp lánh: "Mấy anh chị nói xem, lần này lão đại có lấy lại được AI phục hồi về không?"
"Cái này còn cần hỏi sao?"
"Nhóc đang nghi ngờ năng lực của lão đại đấy à?"
Em út lập tức xua tay: "Em không có! Lão đại là nhất!"
Nhìn bọn họ đấu võ mồm, Hà Tường bật cười lắc đầu, "E rằng không chỉ dự án này, mà có khả năng cô ấy sẽ muốn nhiều hơn."
Những người khác: ""
Hà Tường mỉm cười, nhưng cũng không nhiều lời.
Trong văn phòng Phó giám đốc ——
"Cô muốn cổ phần trong tay Tề Thiên Lâm" Dương Khang cho rằng mình nghe nhầm.
Nhưng người ngồi trên sô pha lại bình thản lặp lại lần nữa: "Không phải muốn, mà là mua."
Vẻ mặt tươi cười của Dương Khang sắp không nhịn được nữa! Anh ta rất muốn nói, Trì Noãn Noãn, cô có liêm sĩ chút đi! Cô mua cổ phần trong tay Tề Thiên Lâm với giá thấp như vậy thì có gì khác nhau? Còn không biết xấu hổ mà nói nữa à!
"Cô nói với tôi chuyện này cũng vô ích, Tề Thiên Lâm sở hữu 1% cổ phần, ông ta có nguyện ý đưa ra hay không thì còn tùy thuộc vào chính ông ta." Cuối cùng Dương Khương vẫn đè lửa giận xuống, dù sao cũng không có ai có thể cứu được dự án này ngoài Trì Noãn Noãn, Trì Noãn Noãn là người quen thuộc với dự án này hơn ai hết, và cũng chỉ có cô mới có thể nhanh chóng bù đắp được lỗ hổng lớn này.
Nghĩ đến đây, Dương Khang ôn tồn nói: "Noãn Noãn à, cô cũng đã làm việc trong Công nghệ Tương lai gần ba năm rồi, cô —"
Những lời kế tiếp vẫn chưa nói xong thì đã bị Trì Noãn Noãn cắt ngang.
"Tôi không chỉ muốn 1%." Đôi mắt màu trà của Trì Noãn Noãn không hề gợn sóng, " % cổ phần, tôi muốn 4%."
Dương Khang: "!"
Dương Khang đập bàn đứng dậy: "Trì Noãn Noãn, rốt cuộc cô có ý gì!"
Muốn 4%! Trong tay Tề Thiên Lâm chỉ có 1%! Vậy 3% còn lại là để anh ta bỏ ra sao?! Yêu cầu của người phụ nữ này cũng cao quá rồi.
Người đối diện vô cùng tức giận, nhưng Trì Noãn Noãn lại bình tĩnh thản nhiên, "Gấp cái gì, cũng không phải tôi không trả tiền."
Nói xong, Trì Noãn Noãn cũng không vui vẻ gì mấy khi ở lại chỗ này với anh ta, cô đứng lên, cả người toát ra khí thế lạnh lẽo, "Dương tổng suy nghĩ kỹ đi, sai lầm mà Tề Thiên Lâm tạo ra bây giờ còn nhiều hơn số tiền này, anh cũng đã nói tôi làm ở Công nghệ Tương lai được ba năm, cho nên, xuất phát từ cảm tình ba năm, tôi chỉ cần 4%."
Khi xoay người, cô dường như chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay lại mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm nơi đáy mắt: "À, nghe nói giám đốc Phù sắp trở lại rồi, nếu đến lúc đó dự án phục hồi vẫn chưa có kết quả, thì rất có thể không chỉ đơn giản là 4% như vậy."
Nói xong, cô lập tức rời đi.
Ngay tại khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Trì Noãn Noãn nghe thấy phía sau có âm thanh đổ vỡ của tách trà.
Cô nhếch môi cười lạnh, trên mặt đều là vẻ hờ hững.
Trong những năm ở Công nghệ Tương lai, Dương Khang đã nhiều lần ngáng chân cô, anh ta thực sự nghĩ rằng cô là một kẻ ngậm đắng nuốt cay hay sao?
4% cổ phần, cô chỉ cần nhiêu đó đã là nhân nghĩa lắm rồi.
Bên này, sau khi Trì Noãn Noãn đi khỏi, Dương Khang đã đập nát mọi thứ có thể đập trong tầm tay, nhưng vẫn không cảm thấy hả giận!
Lúc đầu anh ta nghĩ rằng Trì Noãn Noãn vẫn còn nhỏ, là một con mèo con ngoan ngoãn mặc cho anh ta chơi đùa, nhưng không ngờ anh ta lại nuôi một con hổ!
Cho dù chỉ là 1% cổ phần của Công nghệ Tương lai thì cũng đã hơn một ngàn vạn, vậy mà cô chỉ đưa ra mấy trăm vạn để mua 4%? Còn rẻ hơn cả giá bắp cải ngoài chợ! Hơn nữa, trong tay anh ta cũng chỉ sở hữu 15% cổ phần, người đứng đầu mỗi phòng thí nghiệm trong Công nghệ Tương lai về cơ bản đều có từ 1 đến 5% cổ phần trong tay, 15% trong tay anh ta trông như rất nhiều, nhưng hiện tại lấy ra 3% thì chẳng còn lại bao nhiêu.
Trong tay Phù Tân có 18%.
Nếu anh ta chia 3% cho Trì Noãn Noãn, cộng với 5% mà cô đang có, vậy chẳng phải cổ phần của anh ta sẽ bị pha loãng rất nhanh hay sao?!
Nhưng nếu anh ta không đưa ra 3%, thì cái hố của dự án này sẽ không còn đơn giản như vậy, chứ đừng nói đến việc Phù Tân là người không chấp nhận sai sót, cứ coi như trước đó anh ta có hơi chèn ép Trì Noãn Noãn, nhưng lần này còn trắng trợn cướp lấy dự án trong tay cô đưa cho Tề Thiên Lâm, nếu Phù Tân trở về thì anh ta chết chắc!
Chỉ tại cái tên phế vật Tề Thiên Lâm này!!
*
Đến chiều, Trì Noãn Noãn thu dọn đồ đạc để tan làm sớm, cô đã biết Dương Khang sẽ lựa chọn như thế nào nên cũng không quan tâm lắm, trước hết cứ nên ăn uống no nê.
Thấy cô dường như không bị ảnh hưởng bởi chuyện xảy ra hôm nay, cuối cùng Yến Bạch cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ăn xong, Trì Noãn Noãn hỏi Yến Bạch: "Ngày mai có rảnh không?"
Yến Bạch lấy sữa chua trong tủ lạnh cho cô: "Có, sao thế?"
Trì Noãn Noãn nói: "Đã nói sẽ dạy tôi nấu ăn, có phải anh đã quên rồi không?"
Làm sao Yến Bạch có thể quên được, chỉ tại thấy cô luôn bận rộn.
"Vậy ngày mai đi, vừa hay gần đây có chút thời gian rảnh." Trì Noãn Noãn nhanh chóng hút xong một túi sữa chua.
Yến Bạch vốn muốn hỏi, chuyện AI phục hồi có vẻ rất nghiêm trọng, làm sao cô có thể rảnh rỗi, nhưng nhìn cô bình tĩnh như vậy thì đã biết cô có chuẩn bị phía sau.
Quả thật Trì Noãn Noãn đã có chuẩn bị, cô gần như đã hoàn thành chip AI phục hồi, chỉ cần Dương Khang giao ra 4% cổ phần trong tay cho cô, thì cô và đoàn đội nhất định sẽ chung sức, chưa đến hai tuần là có thể để AI phục hồi online.
Về phần vật liệu mới, đây là một dự án lâu dài, nên muốn được duyệt thì vẫn phải chờ một thời gian nữa.
Đúng như Trì Noãn Noãn nghĩ, Dương Khang cân nhắc hai ngày thì lập tức bán cổ phần cho cô.
Lấy được cổ phần, Trì Noãn Noãn đến bệnh viện một chuyến.
Tề Thiên Lâm vẫn còn nằm trong bệnh viện.
Mọi chuyện luôn có bắt đầu và kết thúc, vì vậy Trì Noãn Noãn đã cố ý mang con chip của mình đến bệnh viện để thăm Tề Thiên Lâm.
Lúc đó, Tề Thiên Lâm còn đang ở phòng VIP của bệnh viện không dám ra ngoài, vừa nhìn thấy Trì Noãn Noãn, Tề Thiên Lâm suýt chút nữa lại ngất xỉu tại chỗ.
Trì Noãn Noãn đi đến trước giường bệnh, đặt tay lên hệ thống chuông gọi, "Có cần tôi bấm giúp ông không?"
Cô nói với nụ cười trên môi, nhưng Tề Thiên Lâm lại cảm thấy ớn lạnh trong lòng khi nhìn thấy nó.
Thấy Tề Thiên Lâm không muốn ngất đi, Trì Noãn Noãn kéo ghế ngồi xuống.
Bầu trời bên ngoài âm u, một lúc sau đổ mưa to như trút nước.
Khuôn mặt già nua của Tề Thiên Lâm đỏ bừng vì tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày đến đây làm gì!"
Sợi dây màu bạc của mắt kính đung đưa, đôi mắt phượng màu trà dưới tròng kính hơi cong lên, Trì Noãn Noãn cười nhạt, "Đến xem sức khỏe của giáo sư Tề thế nào rồi." Ngay sau đó, cô lấy máy tính ra, độ cong nơi khóe môi càng ngày càng sâu, nhưng chỉ cảm thấy lạnh lẽo, ngay cả giọng nói cũng như lớp băng tan, "Nhân tiện, cho giáo sư Tề xem cái này."
Trong lúc nói chuyện, kết quả nghiên cứu con chip mới nhất về AI phục hồi đã xuất hiện trên màn hình máy tính.
Trong nháy mắt, đồng tử Tề Thiên Lâm chấn động!
"Mày —!"
Trì Noãn Noãn di chuyển con chuột, hình ảnh trên màn hình bắt đầu phát.
Từ việc chỉnh sửa và thống kê lại số liệu của dự án phục hồi, đến việc thành lập dự án, cho đến bước đầu hình thành nên hệ thống AI.
Hơn mười phút phát video, ghi lại đầy đủ quá trình hình thành của dự án phục hồi.
Sau khi video phát xong, bầu không khí im lặng hồi lâu, cuối cùng, Tề Thiên Lâm trên giường bệnh run rẩy hỏi người trước mặt: "Mày, mày có ý gì?"
Nụ cười tắt ngấm, Trì Noãn Noãn đóng máy tính lại, cô nhìn thẳng vào Tề Thiên Lâm, giống như thần thánh đang nhìn người phàm, "Tôi chỉ muốn biết, tại sao lúc trước giáo sư Tề lại chọn con đường nghiên cứu khoa học này?"
Không đợi Tề Thiên Lâm trả lời, Trì Noãn Noãn đã đứng lên: "Đáp án này ông không cần nói cho tôi, tôi chỉ đang cố gắng đánh thức lương tâm của một người đã đánh mất đi ý muốn ban đầu của mình với nghiên cứu khoa học. Nếu ông tỉnh ngộ, từ nay Trung Quốc sẽ có thêm một nhà nghiên cứu khoa học tạo phúc cho đất nước, nhưng mãi vẫn không thức tỉnh, là hậu bối, tôi vẫn nên khuyên tiền bối nhân lúc còn sớm thì hãy đổi sang con đường khác, quá coi trọng lợi ích sẽ chỉ khiến bản thân rơi vào kết cục thê thảm hơn mà thôi."
Cất máy tính đi, Trì Noãn Noãn rời đi với tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Mà Tề Thiên Lâm trong phòng bệnh cứ ngồi yên như vậy cả ngày.
Nhìn mưa ngoài cửa sổ rơi lên cành lá, ông ta hốt hoảng nhớ đến những gì mình đã viết trong cuốn sổ nhỏ của mình cách đây rất rất nhiều năm:
Trong tương lai, tôi nhất định sẽ trở thành một nhà khoa học vĩ đại, tạo phúc cho toàn thế giới!
Rất nhiều năm sau, ông ta đã thực hiện giấc mơ mà thoạt nghe có vẻ ấu trĩ và ngây thơ.
Sau đó nữa, cuối cùng giấc mơ đã trở thành hiện thực.
Danh dự, địa vị, lợi ích, tiền tài.
Giấc mơ của ông ta đã bại bởi bốn thứ này.
Cho đến khi ông ta nhìn thấy số liệu dự án Phục hồi của Trì Noãn Noãn, đó là cô và đội của mình không biết đã thức trắng bao đêm mới làm ra được.
Nhưng bao đêm thức trắng đó ở chỗ ông ta lại trở thành hai tháng.
Trì Noãn Noãn đã dùng những số liệu đó để nói với ông ta rằng dự án Phục hồi không thể hoàn thành trong hai tháng, và sản phẩm chóng vánh trong hai tháng cuối cùng vẫn sẽ thất bại.
Trước đây, ông ta phải mất ít nhất một năm để thực hiện một dự án, nhưng bây giờ...
Trong hai tháng, từ khi nào mà ông ta lại dám làm như vậy?
Tề Thiên Lâm bắt đầu hối hận, hối hận vì tự đánh giá mình quá cao, hối hận vì mình đã xem thường Trì Noãn Noãn trẻ tuổi đầy triển vọng.
Nhưng hối hận thì có ích gì, cổ phần đã không còn, trong Công nghệ Tương lai đã không còn chỗ cho ông ta.
Nhìn xem, đến cuối cùng điều ông ta quan tâm nhất vẫn là lợi ích.
Nực cười.
Cũng thật đáng buồn.
Ông ta đã từng là giáo sư Tề được mọi người kính trọng nhất...
*
Nửa tháng sau.
Lãnh đạo cấp cao trong Công nghệ Tương lai có sự thay đổi.
Sau khi ông chủ Phù Tân của Công nghệ Tương lai về nước, chuyện đầu tiên ông ta làm là sa thải Tề Thiên Lâm, tiếp theo là chèn ép Dương Khang, cho nên Dương Khang trở thành phó tổng có tiếng mà không có miếng, chỉ có thể cụp đuôi làm người.
Và AI phục hồi lại được lên hot search.
Tuy nhiên, lần này không còn là chửi bới nữa, mặc dù vẫn có nghi ngờ, nhưng quả thực AI phụ hồi đã lột xác trở lại, mà lần này, người phụ trách có tên là giáo sư Trì.
Từ chi phí cho đến các chức năng mới được thêm vào, rõ ràng AI phục hồi của giáo sư Trì và giáo sư Tề khác nhau một trời một vực.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã hình thành nên dự án, không chỉ trên mạng, mà nhiều bệnh viện phục hồi khác cũng không dám dùng.
Cho đến khi có người đăng một bài báo dài trên mạng, ghi lại những thay đổi trong việc sử dụng phương pháp điều trị bằng AI phục hồi mới nhất của họ.
Người này vốn nổi tiếng là người truyền năng lượng tích cực trên mạng, ngay từ đầu anh ta đã muốn sử dụng liệu pháp AI phục hồi mới nhất này, kết quả là cơ thể của anh ta đã thực sự cải thiện được một chút, cũng có thể đứng bằng hai chân và bắt đầu di chuyển từ từ.
Cứ như vậy, ngày càng có nhiều người trên mạng lên tiếng ủng hộ phương pháp phục hồi bằng AI phục hồi mới nhất, tất cả đều bày tỏ rằng, không chỉ chi phí điều trị giống với phục hồi chức năng thông thường mà hiệu quả còn tốt hơn cả phục hồi chức năng thông thường.
Trải qua một đợt như vậy, AI phục hồi mới nhất đã được áp dụng triệt để cho các bệnh viện phục hồi chức năng lớn.
*
"Lão đại, đây là tiệc ăn mừng! Chị mà không uống một chút thì không được đâu!" Em út trong đội đã uống khá nhiều, thay vì đưa ly bia thì trực đổi sang chai bia.
AI phục hồi thành công, An toàn và tiết kiệm năng lượng cũng đã được khởi chạy thành công, song hỷ lâm môn, hơn nữa mọi người hiếm khi tổ chức tiệc ăn mừng, vất vả lắm các thành viên trong đội mới tụ họp lại với nhau, nên không có lý do gì mà Trì Noãn Noãn không uống.
Rõ ràng là cô đã quên mất mình không thể uống quá hai ly, nhưng khi say cô không khác gì người bình thường, cũng không biểu hiện ra mặt, chỉ là phản ứng sẽ trở nên chậm chạp hơn rất nhiều.
Tựa như lúc này, nhìn người trước mặt, cô nghĩ mình đã hoa mắt, nếu không thì làm sao có thể nhìn thấy Yến Bạch? Hơn nữa còn là một Yến Bạch tức giận?
—————–
Tác giả có lời muốn nói:
Yến Bạch: Đất diễn của tôi sắp đến rồi đúng không?