Editor: Nơ
Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, đại não của mẹ Trì xoay chuyển điên cuồng.
Bà ấy đến đây là vì chuyện chia tay của con gái và Tiết Ứng Chi, còn cho rằng con gái đang rất đau khổ vì chuyện chia tay nên đã vô cùng lo lắng, vội vàng xin nghỉ phép để chạy đến đây, kết quả là con gái bà chẳng buồn chút nào, ngược lại còn nuôi trai đẹp trong nhà?
Sau khi nghe được đoạn đối thoại thân thiết của hai người trước mặt, đây không phải là cuộc sống thường ngày của bà ấy và viện trưởng Trì hay sao
Cảnh tượng khó xử này duy trì một lúc.
Trì Noãn Noãn nhanh chóng nhận ra mẹ Trì đã hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Yến Bạch, đang định lên tiếng giải thích thì Chung Tử Lăng níu lấy cánh tay Yến Bạch rồi ló đầu ra.
Cậu bé đáng yêu Chung Tử Lăng của mọi người đột nhiên xuất hiện và hỏi một câu, "Tình huống này là sao?"
Trong đầu mẹ Trì đang nhảy số bộ phim nhiều tập, khoảnh khắc nhìn thấy Chung Tử Lăng, đồng tử bà ấy run lên, khϊế͙p͙ sợ thốt ra một câu, "Mẹ sắp lên chức bà rồi sao?!"
Chung Tử Lăng: "?"
Yến Bạch: ""
Trì Noãn Noãn: "..."
Tự biết bản thân đã nói ra câu gì đó – Mẹ Trì: "..."
Trì Noãn Noãn che mặt bất lực, hiếm khi đỏ mặt.
Ai có thể ngờ rằng giáo sư Lý mặt sắt* tiếng tăm lẫy lừng của trường Đại học S thật ra là một bà cô nghiện đu phim thần tượng đến tận nửa đêm và chơi game cho đến khi trời tờ mờ tối?
*Mặt sắt: Kiểu người nghiêm túc, lạnh lùng
Cũng có thể là do viện trưởng Trì cảm thấy giáo sư Lý là một người tương phản manh*, nên không có giới hạn nào trong việc nuông chiều vợ mình.
*Tương phản manh: Là kiểu người có những hành động việc làm trái với vẻ bề ngoài của họ, nhưng đối phương vẫn cảm thấy họ đáng yêu (Mình không tìm được từ thích hợp nên để nguyên nha, bạn nào có thì cứ góp ý cho mình ạ)
"Mẹ, họ là người thuê nhà của con, con đã cho thuê căn hộ này." Trì Noãn Noãn giải thích ngắn gọn, còn nói hiện tại mình đang sống ở căn hộ đối diện.
Mẹ Trì, cũng tức là giáo sư Lý, sau khi nghe Trì Noãn Noãn giải thích, bà ấy cảm thấy xấu hổ đến mức muốn vác máy bay bỏ chạy trong đêm, nhưng dù sao cũng là giáo sư Lý "mặt sắt", bà ấy vẫn bình tĩnh đối mặt với cảnh tượng xấu hổ đến mức da đầu tê dại này.
Tuân theo châm ngôn "Chỉ cần mình không ngại thì người ngại sẽ là người khác", giáo sư Lý gật đầu, chợt hiểu ra: "Thì ra là như vậy." Sau đó xin lỗi Yến Bạch và Chung Tử Lăng: "Xin lỗi hai cháu, là bác hiểu lầm."
Đương nhiên là Yến Bạch cảm thấy không sao, nhưng sau khi nghe Trì Noãn Noãn nói mình chỉ là người thuê nhà thì trong lòng có phần không vui.
Hiểu lầm được cởi bỏ, Trì Noãn Noãn đưa giáo sư Lý trở về nhà đối diện, lúc rời đi, cô treo đồ ăn lên cổ tay của Yến Bạch, nói nhỏ với anh: "Mẹ tôi đang ở đây nên tối nay không học được, hai người dùng bữa với nhau đi."
Nói xong, ngay tại thời điểm giáo sư Lý xoay người, Trì Noãn Noãn bước nhanh tới, "Mẹ, sao mẹ đến mà không nói trước cho con một tiếng, để con ra sân bay đón mẹ."
Có người ngoài ở đây, giáo sư Lý không tiện nói rõ, chỉ nói: "Tạo bất ngờ cho con."
Trì Noãn Noãn bất đắc dĩ mở khóa cửa, khi cửa đóng lại, cô thấy Yến Bạch vẫn đứng ở cửa nhìn mình, vì vậy cô liền vẫy tay với anh.
Lúc Yến Bạch giơ tay đáp lại cô thì cánh cửa đối diện đã đóng lại.
*
Sau khi rót một cốc nước, Trì Noãn Noãn ngồi xuống bên cạnh giáo sư Lý, thử hỏi: "Mẹ, có phải mẹ... Đã biết rồi không?"
Nụ cười trên mặt giáo sư Lý đã biến mất hoàn toàn.
Thấy sắc mặt của giáo sư Lý thay đổi, Trì Noãn Noãn cảm thấy như mình đã làm sai, vừa áy náy vừa lo lắng, "Mẹ, con..."
Cô vẫn chưa dám nói với gia đình, vì sợ ba mẹ cũng sẽ trách cô như các cô của mình, nói cô làm họ thất vọng.
Từ nhỏ đến lớn, viện trưởng Trì và giáo sư Lý đều là thần tượng tuyệt đối trong lòng Trì Noãn Noãn.
Càng ngưỡng mộ họ, cô lại càng sợ hãi.
Cho đến bây giờ, cô vẫn không biết nên nói như thế nào.
Nhìn vào đôi lông mày nhíu chặt và đôi mắt do dự của Trì Noãn Noãn, giáo sư Lý biết nội tâm của cô đang mâu thuẫn và rối ren đến mức nào.
Trì Noãn Noãn là con gái của bà ấy, làm sao bà ấy không biết con mình đang nghĩ gì.
Nếu không phải cô của Trì Noãn Noãn đến nhà và nhắc đến chuyện chia tay của hai đứa nhỏ, thì có lẽ đến tận bây giờ bà ấy và viện trưởng Trì cũng không hề hay biết con gái mình đã phải chịu nhiều uất ức như vậy.
Hôm qua, cô của Trì Noãn Noãn đến cửa nhờ hai vợ chồng bọn họ tìm cách thuyết phục Noãn Noãn, để hai đứa nhỏ làm hòa, bà cô ấy mười câu thì hết chín câu khen Tiết Ứng Chi tốt như thế nào, Noãn Noãn mà chia tay thì rất tiếc, còn nói cái gì mà hiện tại Noãn Noãn hành động theo cảm tính thì về sau nhất định sẽ hối hận.
Những lời này, đừng nói là con bé không thích nghe, ngay cả viện trưởng Trì nhà bà ấy cũng không muốn nghe.
Tiết Ứng Chi được nhiều người săn đón, chẳng lẽ Noãn Noãn nhà bà ấy kém cỏi hơn sao? Bà ấy chưa bao giờ khoe con trước mặt người ngoài, thành ra lâu dần, có phải những người thân này đã quên mất rằng Noãn Noãn nhà bà ấy đã được nhận vào trường đại học hàng đầu trong nước vào năm mười lăm tuổi hay không? Có phải cũng đã quên rằng Noãn Noãn nhà bà ấy đã trở thành trụ cột của Công nghệ Tương lai khi chỉ mới hai mươi tuổi?
Con gái bà ấy ưu tú như vậy, dù là chia tay thì sau này cũng sẽ gặp được người tốt hơn, dựa vào đâu mà lại không thể sống được nếu thiếu Tiết Ứng Chi? Nói như kiểu mấy năm nay gia đình bà ấy đều dựa dẫm vào Tiết Ứng Chi mới có được vị trí cao như vậy!
Bây giờ nghĩ lại những lời mà cô của Noãn Noãn nói hôm qua, bà ấy vẫn còn tức!
Cũng khó trách đứa nhỏ này không nói với gia đình, chắc hẳn mấy bà cô kia đã gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho con bé rồi.
"Mẹ biết tại sao con không nói." Giáo sư Lý thở dài, đau lòng nắm lấy bàn tay con gái vỗ nhẹ hai cái, "Con sợ ba mẹ cũng giống các cô của con, cũng sẽ trách con tại sao lại chia tay với thằng nhóc kia, đúng không?"
Trì Noãn Noãn cắn môi rồi gật đầu, không đợi giáo sư Lý mở miệng, cô đã nhào vào trong lòng bà ấy.
Cô nghe ra được, mẹ cô không trách cô.
Lúc chia tay với Tiết Ứng Chi, cô gần như không bao giờ khóc, nhưng vào lúc này, khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể của mẹ mình, mũi cô trở nên chua xót, nước mắt chực trào ra.
Giáo sư Lý thở dài, nhìn tấm lưng của con gái, hốc mắt cũng đỏ hoe, "Con bé ngốc, sao ba mẹ có thể trách con được? Cho dù có chuyện gì xảy ra, ba mẹ vẫn luôn đứng về phía con."
Người trên vai nức nở không thành tiếng, giáo sư Lý cảm thấy vô cùng đau lòng, xoa dịu trái tim con gái: "Con cũng đừng nghe các cô của con nói, con là con gái của ba mẹ, Tiết Ứng Chi chỉ là người ngoài, nào có ai lúc xảy ra chuyện lại đau lòng cho người ngoài trước mà không đau lòng cho con của mình? Hôm qua ba con đã nói chuyện với cô con rồi."
"Không khóc, ngoan."
Một lúc lâu sau, Trì Noãn Noãn hít hít mũi, thoát ra khỏi vòng tay của giáo sư Lý, hai mắt đỏ hoe nghẹn ngào nói: "Cảm ơn ba mẹ."
Sau đó, cô lại ôm chầm lấy giáo sư Lý, "Con yêu hai người."
Giám sư Lý có chút kinh ngạc.
Kể từ khi vào đại học, Trì Noãn Noãn ít khi trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình với gia đình, cô đã học cách giấu kín mọi chuyện trong lòng, tự mình tiêu hóa mọi thứ, đồng thời cũng học cách đắm chìm mọi cảm xúc của mình trong lòng, không để lộ sắc mặt ra ngoài.
Biến thành một giáo sư Trì của hiện tại mà tất cả mọi người đều phải kính nể.
Giáo sư Lý và viện trưởng Trì rất đau lòng, Noãn Noãn của bọn họ năm nay chỉ mới hai mươi hai, còn trẻ như vậy, nhưng so với tuổi của cô thì cô đã chững chạc và trưởng thành hơn nhiều, cô vốn không phải là người có tính cách như vậy, nhưng lại bị gánh nặng đè nặng trên vai nên không thể không thay đổi.
Hiện tại, khi nghe được lời thổ lộ rõ ràng của chính con mình, giáo sư Lý rất ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là cảm động.
Lần cuối Trì Noãn Noãn nói "Con yêu hai người" với người nhà là lúc cô học cấp ba.
Giáo sư Lý hận không thể ghi âm cho viện trưởng Trì nghe!
"Noãn Noãn, con vừa mới nói gì, mẹ không nghe rõ."
Trì Noãn Noãn: "..."
"Con đợi một chút, để mẹ mở ghi âm, cho ba con cũng được nghe!"
Trì Noãn Noãn: "... Mẹ!"
Sau khi làm xong, tình mẹ con cảm động đất trời biến mất trong nháy mắt.
Giáo sư Lý hỏi Trì Noãn Noãn lý do chia tay với Tiết Ứng Chi, Trì Noãn Noãn do dự một lúc, chỉ nói hai người không hợp nhau về tính cách.
Giáo sư Lý đồng ý nói: "Không hợp thì chia tay. Tìm người yêu thì vẫn nên tìm người hợp tam quan, giống như mẹ và ba con thì mới có thể sống vui vẻ được."
Trì Noãn Noãn cười nói: "Phải phải phải, ba với mẹ rất hợp nhau."
Giáo sư Lý nhà cô đúng là tận dụng mọi cơ hội để thể hiện tình cảm.
"Mẹ, chúng ta ra ngoài ăn đi, con dẫn mẹ đến một nhà hàng, ếch kho tộ ở đó đúng chuẩn hương vị mẹ thích." Trì Noãn Noãn nhân cơ hội lảng sang chuyện khác.
Cô sợ chủ đề này sẽ quay lại trên người cô và Tiết Ứng Chi một lần nữa, cô không muốn nói về người này, cô cảm thấy vô cùng chán ghét.
Chủ đề này đã được dời đi thành công.
Trong cuộc đời của giáo sư Lý có hai thứ quan trọng không thể thiếu, một là gia đình của bà ấy, và cái còn lại chính là ếch kho tộ!
Bị ếch kho tộ hấp dẫn, giáo sư Lý cũng không thèm sắp xếp hành lý, cầm lấy túi xách chuẩn bị xuất phát, "Đi đi đi, ếch kho tộ, tiến lên*!
*Tiến lên, chạy thẳng về phía trước (điểm đích)
Nghe thấy giáo sư Lý sử dụng thuật ngữ mạng một cách trơn tru, còn dùng thuận miệng hơn cả cô, Trì Noãn Noãn dở khóc dở cười: "Mẹ, mẹ học những lời này ở đâu vậy?"
Giáo sư Lý kiêu ngạo nói với cô: "Trên mạng, mẹ có mười vạn fans trên Weibo lận đấy."
*Mười vạn = 100.000
Trì Noãn Noãn giơ ngón cái lên: "Quá đỉnh."
Hai người một trước một sau ra ngoài, trong lúc chờ thang máy, giáo sư Lý đã "cưỡng ép" Trì Noãn Noãn theo dõi Weibo của mình, kết quả là, trên điện thoại của Trì Noãn Noãn không có Weibo.
Giáo sư Lý: "... Không sao, mẹ sẽ khai sáng cho con!"
Và thế là, hai mẹ con châu đầu ghé tai nghiên cứu Weibo.
"Đing ——"
Thang máy đến rồi.
Giáo sư Lý vẫn đang hưng phấn dạy Trì Noãn Noãn cách chơi Weibo.
Người biết chơi Weibo nhưng đã gỡ cài đặt vì có quá nhiều tin nhắn là Trì Noãn Noãn đã bày tỏ sự bất lực với giáo sư Lý, người ngay cả việc tải Weibo cũng muốn dạy cô: "... Mẹ, thang máy đến rồi, đợi lát nữa vào trong nhà hàng rồi làm tiếp."
Giáo sư Lý nhấn vào giao diện: "Phải rồi, đây là tài khoản của mẹ, con mau theo dõi đi." Vừa dứt lời, liền nhìn thấy một người cao cao gầy gầy, trông rất xinh giai bước ra khỏi thang máy, đây không phải là cái cậu thuê nhà của Noãn Noãn sao?
Hơn nữa trong tay của người này còn cầm theo, hình như là... Ếch?
Trì Noãn Noãn cũng sửng sốt trong giây lát, thuận miệng hỏi: "Anh đi ra ngoài sao?"
Có trời mới biết, cô thực sự chỉ thuận miệng, nhưng khi lời nói đó rơi vào tai giáo sư Lý, mùi vị đã thay đổi.
Giáo sư Lý càng ngày càng cảm thấy có gì đó mờ ám giữa hai người.
Yến Bạch đưa bàn tay trống lên, dùng ngón trỏ thon dài gỡ khẩu trang xuống, "Tiểu Lăng nó ầm ĩ đòi ăn ếch kho tộ, nên tôi ra ngoài một chuyến." Nói xong, anh mỉm cười lễ phép với giáo sư Lý, "Em và bác đây muốn đi ra ngoài ăn cơm sao?"
Trì Noãn Noãn không đa nghi, hỏi gì đáp nấy: "Ừ, vừa hay tôi cũng dẫn mẹ đi ăn ếch kho tộ. Thật trùng hợp."
Yến Bạch cười híp mắt: "Là rất trùng hợp."
Giáo sư Lý: "..."
Muốn bảo con gái bà ấy qua ăn cơm thì cứ việc nói thẳng!
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo Yến Bạch hỏi rất tự nhiên: "À, đúng lúc tôi cũng sắp làm món đó, hay là em và bác đừng ăn bên ngoài, ở lại bên này ăn đi?"
Sau khi hỏi Trì Noãn Noãn, anh lại hỏi giáo sư Lý, "Có thể hơi đột ngột, nhưng không biết cháu có thể mời bác đến nếm thử món ếch kho tộ do cháu làm hay không?"
Cho dù là ở trước mặt giáo sư Lý hay là Trì Noãn Noãn, Yến Bạch đều rất lịch sự và khoang nhượng đúng chỗ, thái độ đối xử với mọi người khiêm tốn, ăn nói nhẹ nhàng dễ nghe.
Ấn tượng của giáo sư Lý đối với cậu nhóc đẹp trai này lập tức tăng vọt.
"Được thôi, làm phiền cháu rồi!" Không đợi Trì Noãn Noãn mở miệng, giáo sư Lý đã đồng ý trước.
Đừng tưởng rằng bà ấy không nhìn ra, đây đều là chiêu trò!
Chỉ là bà ấy muốn nhìn thử một chút, rốt cuộc thằng nhóc này có ý gì.
Nếu giáo sư Lý đã nói "Được", đương nhiên Trì Noãn Noãn sẽ không từ chối, nhưng khi đi theo Yến Bạch vào cửa, cô vô tình liếc thấy trên cổ tay anh có một vết đỏ.
Trì Noãn Noãn: "!"
Vừa rồi cô có treo túi đồ ăn trên cổ tay anh, sao cô lại có thể quên mất thể chất dễ để lại vết tích của anh chứ? Đoán chừng là mấy ngày nữa mới có thể trở lại bình thường.
Trì Noãn Noãn cảm thấy hơi áy náy, cô tiến lên vài bước cầm lấy chiếc túi của Yến Bạch, giúp anh xách đồ ăn vào nhà, sau đó xắn tay áo lên, chuẩn bị phụ anh một tay.
Động tác lưu loát và tự nhiên, dường như là theo thói quen.
Giáo sư Lý nhìn thấy, đôi mắt híp lại, lén gửi tin nhắn cho viện trưởng Trì, nhưng cũng không ngăn cản hành vi của Trì Noãn Noãn.
Yến Bạch cũng nheo mắt, nhận lấy khoai tây trên tay Trì Noãn Noãn, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: "Em đi nói chuyện với mẹ đi, tôi làm là được rồi."
Hơi thở ấm áp quấn lấy vành tai, khiến nó có chút ngứa ngáy.
Trì Noãn Noãn không được tự nhiên dùng bả vai cọ cọ vào tai, cô quay đầu đi, lí nhí nói: "Không sao, tôi giúp anh, tôi vốn định đưa bà ấy ra ngoài ăn, nhưng bây giờ lại đến làm phiền anh, rất ngại."
Hai người đang rửa rau trong cùng một bồn rửa, đứng sát gần nhau, cánh tay gần cánh tay, khi Trì Noãn Noãn nói chuyện, cô hơi nghiêng người về phía Yến Bạch, Yến Bạch có thể ngửi thấy mùi thơm trên tóc cô, thậm chí còn bị tóc con của cô cọ vào cổ.
Yết hầu lăn lộn, Yến Bạch đè nén sự khác thường trong lòng xuống, cúi đầu xử lý mớ ếch, nhưng khi nói chuyện thì giọng nói của anh vẫn có chút khàn, "Đừng khách sáo với tôi như vậy, chúng ta là bạn bè."
Trì Noãn Noãn cầm lấy khoai tây mà anh đặt qua một bên, chuẩn bị tự mình xử lý:"Vậy anh cũng đừng khách sáo với tôi."
Hai người khách sáo qua khách sáo lại, cuối cùng bữa cơm này cũng được làm xong.
Chung Tử Lăng – người "ầm ĩ đòi ăn ếch kho tộ", lúc đầu đã cười lạnh, đáy lòng lên án mạng mẽ hành vi Lão Bạch lấy cậu ta ra làm cái cớ để tán gái, kết quả là sau khi ngửi thấy mùi thơm của ếch kho tộ thì tất cả những lời lên án lúc nãy đều bị cậu ta vứt ra sau đầu.
Suy cho cùng, ăn uống mới là hạnh phúc nhất!
Trong lúc Trì Noãn Noãn và Yến Bạch nấu ăn, giáo sư Lý và Chung Tử Lăng đã trở thành bạn game, cả hai vừa ăn vừa trò chuyện về game, hình ảnh hài hòa đến kỳ lạ.
Một bữa cơm, bốn người đều ăn rất ngon, tài nấu nướng của Yến Bạch thì khỏi phải nói, món ếch kho tộ còn ngon hơn ngoài nhà hàng rất nhiều, tuy nhiên, giáo sư Lý cho rằng vẫn là viện trưởng Trì nhà bà ấy làm ếch kho tộ đỉnh nhất!
Sau khi ăn xong, Chung Tử Lăng chủ động rửa bát, giáo sư Lý như một người sành ăn nhận xét về món ăn tối nay.
Chỉ có điều, thay vì nói nhận xét thì chẳng thà nói là tâng bốc còn hơn.
Giáo sư Lý thật sự khen người ta đến mức khoa trương, Trì Noãn Noãn nghe xong thì dứt khoát che mặt lại.
Yến Bạch thở phào nhẹ nhõm, hôm nay anh vẫn luôn rất căng thẳng, sợ mình sẽ để lại ấn tượng xấu cho mẹ Trì Noãn Noãn, bây giờ xem ra mẹ cô là một vị trưởng bối thú vị và đáng yêu.
Về phần tại sao anh lại biết đến món ếch kho tộ, anh đã xem hết vòng bạn bè của cô và ghi nhớ thật kỹ trong đầu, trong đó có một cái là món ếch kho tộ mà mẹ cô thích ăn nhất...
*
Màn đêm đang dần tối, ở một nơi khác, trong quán bar.
Chai rượu rỗng trên bàn chao đảo rồi ngã xuống sàn, Lý Uyên và Mạnh Cường nhìn nhau, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, cuối cùng vẫn là Mạnh Cường nghiêng người đến gần, giật lấy chai rượu trên tay Tiết Ứng Chi, "Lão Tiết, được rồi, đừng uống nữa!"
Uống nữa là sẽ phải nhập viện!
Lý Uyên giận sôi máu, "Tớ nói này người anh em, sao cậu phải đến mức này? Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Chia tay thì chia tay, cần gì phải khiến bản thân sống dở chết dở như vậy!"
Sau khi Lý Uyên nói xong, Mạnh Cường trừng mắt nhìn anh ta, anh ta ngượng ngùng ngậm miệng.
Tiết Ứng Chi đột nhiên đứng lên: "Đến mức này sao?"
Anh ta lẩm bẩm, vẫn luôn lặp lại: "Đến mức này sao, đến mức này sao?"
Đến cuối cùng hai mắt đỏ hoe, khàn cả giọng: "Đến mức này sao! Con mẹ nó đương nhiên là đến mức này rồi! Ông đây yêu cô ấy! Tao yêu cô ấy mày hiểu không!"
Lý Uyên cũng bị chọc giận, trong khoảng thời gian này, chuyện dự án An toàn và tiết kiệm năng lượng như sấm sét đánh xuống đất bằng*, khiến toàn bộ trên dưới công ty trở tay không kịp! Mọi người đều đang liều mạng tăng ca để cứu vớt dự án, kết quả thì sao? Mày mẹ nó ở đây khóc lóc vì một người phụ nữ, đcm còn gào vào mặt tao nữa à
*Sấm sét đánh xuống đất bằng: Để chỉ sự việc xảy ra bất ngờ khiến người ta trở tay không kịp
Lý Uyên lửa giận ngập đầu, cũng đập bàn đứng dậy, "Con mẹ nó, mày thì yêu ai? Giờ nói ra làm gì? Sao lúc chơi gái mày không nói yêu cô ấy? Bây giờ chia tay lại ngồi khóc lóc muốn hàn gắn lại như xưa, mày không thấy nhục à!"
Tiết Ứng Chi bị chọc trúng dây thần kinh, túm chặt cổ áo Lý Uyên: "Con mẹ mày có gan lặp lại lần nữa?!"
Lý Uyên cũng đã nín nhịn lâu rồi, "Lặp lại lần nữa cũng đ** khác nhau! Mày luôn miệng nói yêu Trì Noãn Noãn, nhưng mày lại thay phụ nữ bên cạnh còn nhanh hơn thay áo! Mày dám chơi gái thì phải dám chịu hậu quả! Sao, bây giờ mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình à, phát hiện mình căn bản không gánh vác nổi nên bắt đầu hối hận sao? Tao cứ hỏi mày có thấy nhục không đấy! Mày không thấy nhục à Tiết Ứng Chi!"
"Đcm! Tiết Ứng Chi, mày con mẹ nó đánh ông đây? Mày cho rằng bố mày không dám đánh lại hả?"
Ngay sau đó, khung cảnh trở nên hỗn loạn, Mạnh Cường có một người nên không ngăn được, gấp gáp xoay quanh hai người: "Hai thằng bây dừng tay! Đừng đánh nữa!"
Cả hai không một ai nghe lọt, càng đánh càng tàn nhẫn.
"Tao cứ nói mày đê tiện đấy thì sao?! Tiết Ứng Chi, mày chính là thằng đê tiện!"
"Mày câm miệng!"
"Tao cứ nói đấy!"
"Lý Uyên, mày con mẹ nó câm miệng cho tao! Mày chả hiểu cái đ** gì hết!"
"Tao không hiểu cái gì? Hôm nay bố mày nhất định phải đánh cho mày tỉnh ra!"
...
Cuối cùng, Tiết Ứng Chi là người gục trước.
Anh ta uống rất nhiều, bị Lý Uyên đánh trả vài đấm là đã nằm ngửa trên ghế sô pha thở hổn hển mãi không dậy nổi.
Nhìn những ánh đèn đầy màu sắc trên trần nhà, Tiết Ứng Chi dường như nhìn thấy khuôn mặt của Trì Noãn Noãn khi cô cởi găng tay đấm bốc vào ngày hôm đó.
Tuyệt tình đến mức làm anh ta đau như sắp chết.
Anh ta từ từ nhắm mắt lại.
Mạnh Cường thấy hai người xem như đã dừng lại, chính bản thân cũng kiệt sức sau khi khuyên can, anh ta cũng ngã xuống ghế số pha và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đợi đến khi anh ta tỉnh dậy, mới phát hiện không biết Tiết Ứng Chi đã rời đi từ lúc nào.
*
Tiểu khu Thiên Nguyên.
Nửa đêm, cũng không biết là ai vẫn luôn gõ cửa nhà Yến Bạch, động tĩnh quá lớn, Trì Noãn Noãn sợ tiếng động sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của giáo sư Lý nên đi ra ngoài xem thử.
Kết quả là khi mở cửa ra, cô đã nhìn thấy Tiết Ứng Chi trong bộ quần áo xộc xệch, trên người nồng nặc mùi rượu.
Yến Bạch bên kia cũng đã nghe thấy tiếng động, đi ra mở cửa.
Tiết Ứng Chi nghe thấy động tĩnh ở phía sau trước, vừa xoay người lại liền nhìn thấy Trì Noãn Noãn trong tầm mắt, cả người giống như con cá chết đuối cuối cùng cũng tìm được nguồn nước cứu sống, vui sướng loạng choạng nhào lên, muốn ôm lấy "nguồn nước" duy nhất này.
Trì Noãn Noãn nhíu mày, đang định đóng cửa nhưng không kịp, cô giơ chân muốn đá người đó ra, nhưng đã có người ném anh ta trước cô một bước.
Yến Bạch dùng một tay kéo cổ áo của Tiết Ứng Chi, ném người đàn ông ra khỏi Trì Noãn Noãn hai bước, sau đó tự mình đứng chắn trước mặt cô, anh liếc nhìn người đàn ông đập lưng vào tường từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh lùng, cả người toát ra khí thế mạnh mẽ đến đáng sợ...