Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau

Chương 65

*EDIT BY CHERYL CHEN*
Khi còn bé, thần tượng của Lục Lập Phong không phải ca sĩ, cũng không phải siêu sao bóng rổ, mà là bác hai Lục Thiết Kim của anh.
Một tiếng trước khi Lục Thiết Kim chào đời, ông nội nói bác mệnh thuỷ, nên tên phải chứa hoả và kim, nên gọi Lục Thiết Kim.


Bác hai hồi trẻ là một truyền kì, nhưng không thể không thừa nhận, ánh mặt trời vạn trượng cũng có khi khuất núi.


Chú hai càng già càng trở nên ôn hoà, khí phách xông xáo thuở trẻ nay đã lắng đọng thành khả năng phán đoán số mệnh con người, khả năng này làm cho Lục Lập Phong rất hâm mộ, trừ những lúc ông lầm rầm mê tín.


Không biết có phải hồi trẻ từng làm chuyện trái lương tam không, mà bác hai luôn tin rằng: thiên đạo luân hồi, nhân quả tuần hoàn.


Có người nói hồi trẻ ông từng trộm mộ, phá quy củ gì đó, bị nguyền rủa đoạn tử tuyệt tôn. Chung quy lại bác hai rất sợ mình không có người nối nghiệp, nhưng Lục Lập Phong từ đầu đến cuối chỉ cho rằng đấy là lời cười chê của người ngoài, cho đến khi con trai hai tuổi của Lục Quốc Bảo qua đời.


Hôm đó tiết trời rất tốt, Lục Quốc Bảo vốn yêu chó như mạng đưa con ngao Tây Tạng về nhà, xích ở biệt thự bên cạnh rừng cây nhỏ, Lục Phong Hoả còn bé ôm Tiểu Bảo xem chó, giữa chừng cô bất cẩn nhận điện thoại của một bạn học, quay người lại, bi kịch đã xảy ra...


Lục Tiểu Bảo chết rất thảm, Lương Mỹ Nhân đau lòng tưởng chết, có thời gian phải dùng thuốc trầm cảm để duy trì, từ đó về sau, tính cách Lục Phong Hoả trở nên âm trầm, kì quái.


Giờ có vợ con, Lục Lập Phong mới hiểu rõ sự đau đớn của Lục Quốc Bảo và Lương Mỹ Nhân, quan hệ của hai người vì có Tiểu Bảo mà gần gũi hơn, nhưng cũng vì Tiểu Bảo chết mà rơi vào thung lũng.


Sau đó, tất cả thai nhi trong bụng Lương Mỹ Nhân đều sinh non, ngay cả Lục Lập Phong vốn không có tín ngưỡng cũng bắt đầu tin vào những lời nguyền rủa.
Người đã có tuổi đều mê tín, Lục Kiến Lâm bắt đầu quan tâm đến hôn sự của Lục Lập Phong.


Qua một thời gian nữa là Trung thu, Lục Kiến Lâm thúc giục Lục Lập Phong chuẩn bị quà biếu cho mẹ con Tinh Thần chơi lễ.
...
Hôm đó, bác hai đang mua quà ở cửa hàng tổ yến, Lục Lập Phong ngồi lên xe bác hai, cùng đến thăm nhà một người bạn cũ.


Xe vừa đỗ ở cửa đại viện đã thấy hai bóng người quen thuộc, Diêu Tinh Thần ngồi trong xe thể thao màu đỏ, mặc váy liền màu đen bó sát người, xinh đẹp gợi cảm, bên cạnh xe của cô là Trì Mục mặc quần áo công nhân sạch sẽ tuấn tú.


Bác hai ngồi trong xe không xuống, nhìn Diêu Tinh Thần phía xa, thấy Lục Lập Phong đờ đẫn, liền đưa cho anh một điếu thuốc, thử dò xét: “Lập Phong, nha đầu kia là con gái Liêu Anh Hồng bố cháu chỉ phúc vi hôn "(1)" đúng không?”
"(1) Chỉ phúc vi hôn: hai gia đình hứa gả con cho nhau ngay từ khi còn trong bụng mẹ."


“Bác, thời nào rồi...” Lục Lập Phong lắc đầu, cúi đầu châm thuốc, nhếch môi cười khinh thường.
Chú hai cũng cười, nói vẻ ngầm hiểu: “Bác với cháu còn gần gũi hơn cả Lục Quốc Bảo, tâm tư của cháu bác đều nhìn ra được. Cậu bé đứng cạnh xe kia là bạn trai à?”


Trì Mục đưa lưng về phí Lục Thiết Kim, sắc trời cũng tối nên ông không nhìn rõ.
Lục Lập Phong nói: “Không phải bạn trai.”
Tiếng nói của anh vừa dứt, Diêu Tinh Thần phía xa xa bỗng đứng lên khỏi ghế, ngọt ngào hôn lên mặt Trì Mục.


Bác hai nhìn thấy gương mặt tuấn tú của cháu ruột bị hiện thực đánh đùng đoàng, không nhịn được bật cười: “Không cần lừa mình dối người, người ta có bạn trai rồi.”


Lục Lập Phong không muốn tranh cãi, nhưng thời khắc này, anh tích cực vùng dậy giải thích: “Chàng trai kia đã khuyết tật trí tuệ, bọn họ không có khả năng ở cùng một chỗ.”
Bác hai sửng sốt: “Khuyết tật trí tuệ?”


Lúc này, Trì Mục quay người lại định rời đi, một gương mặt quen thuộc bỗng hiện ra trước mắt Lục Thiết Kim, lông mày ông nhăn lại, biểu cảm kì lạ.


Lục Lập Phong mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nói: “Người này chắc chắn bác nhớ rõ, năm đó anh ta tự sát không thành, cảnh sát còn điều tra anh cả, rồi anh cả có bằng chứng ngoại phạm nên tránh được hiềm nghi.”
Lục Thiết Kim khẽ run.
Đương nhiên ông nhớ rõ.
Lục Thiết Kim bình tĩnh nhìn chàng trai kia.


Trì Mục, thằng bé này tên là Trì Mục!
Ông thoạt nhìn, không khác gì mấy so với người bình thường, chỉ là đôi mắt có phần ngơ ngác, người ta nói chuyện với anh dường như anh chẳng bao giờ nghe lọt lỗ tai.
Lúc này anh ta đang dùng tay áo cọ tới cọ lui lên xe Diêu Tinh Thần, bị cô lắc đầu ngăn cản.


Hành vi của anh, thoạt nhìn không giống thiểu năng.
Ký ức Lục Thiết Kim lập tức trở về buổi tối hôm ấy...
...
“Cái gì? Phá thai?” Lục Thiết Kim vẻ mặt hung dữ, đứng bật dậy khỏi ghế salon, tức giận xen lẫn kinh ngạc nhìn Lục Quốc Bảo.


Khi ông truy hỏi Lục Quốc Bảo xem khi nào anh chịu trách nhiệm với Lương Mỹ Nhân, Lục Quốc Bảo chán nản nói cho ông, đứa bé bị phá rồi.
Lục Thiết Kim tức giận không nguôi, không ngừng hỏi tại sao lại phá thai.


Lục Quốc Bảo luôn trầm mặc không nói, dường như trong lòng trĩu nặng tâm sự, hỏi một hồi, anh mới nói cho Lục Thiết Kim, khi đó Lương Mỹ Nhân có bạn trai tên Trì Mục, vì vẫn muốn quay về bên anh, Lương Mỹ Nhân mới quyết định bỏ thai.


“Bố, bọn con không thể ở bên nhau, cô ấy có bạn trai rồi, tên là Trì Mục, bọn họ... rất yêu nhau.”
Lục Quốc Bảo cúi đầu, đứng lên, im lặng về phòng, đóng cửa lạ.
Lục Thiết Kim lòng đầy hy vọng mình được bế cháu, không ngờ là đến Trúc Nam lấy nước, công dã tràng "(2)".


"(2) Công dã tràng: nhọc lòng mà chẳng có ích gì."
Khi đó, ông thực sự cho rằng, đứa bé là của Lục gia.
Ông nói chuyện này cho một người bạn, đó chính là bậc thầy phong thuỷ hiểu số mệnh con người.


Thầy phong thuỷ kia trước đó là tên côn đồ, chuyên kiếm ăn bằng cách xem bói, xem phong thuỷ. Sau khi biết được chuyện này, nói với Lục Thiết Kim rằng, tên Trì Mục này là sát tinh của Lục gia, cậu ta không chỉ khắc chết con nối dõi Lục gia, mà còn ảnh hưởng đến hôn nhân của Lục Quốc Bảo.


Lục Thiết Kim không hề nghi ngờ lời này, liền hỏi người kia có phương