Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau

Chương 40: Mua dây buộc mình

EDIT BY CHERYL CHEN
“Khi một cô gái thích anh, anh chỉ cần trêu cô ấy một chút, cô ấy sẽ vừa tức vừa cười, đôi khi còn đánh trêu lại anh nữa. Nếu anh làm vậy mà cô ấy đánh trêu lại anh, chứng tỏ cô ấy bị anh hấp dẫn rồi.”


Thành phố B chỉ có mùa hè và mùa thu, mùa đông vốn không như mùa đông ở nơi khác.
Khi đã mang thai được 21 tuần, Diêu Tinh Thần dừng hết mọi công việc, chính thức trở thành phụ nữ có thai bụng bự.


Cô tăng lên 2 cân, mỗi khi đi bộ, Diêu Tinh Thần đều thấy đau nhức, sưng chân. Thỉnh thoảng cô rất muốn được Lục Lập Phong xoa bóp cho, nhưng nghĩ đến hôm đó nên cuối cùng vẫn giữ khoảng cách với anh.


Hôm nay, Lục Lập Phong tan tầm về nhà đúng giờ, vừa mở cửa ra đã thấy Diêu Tinh Thần ngồi trên ghé salon, nhìn chằm chằm vào quả lê bày trên bàn.
Cô mặc áo phông rộng, búi tóc, trên mặt không hề trang điểm, nhìn qua thấy hơi tiều tuỵ, buồn bã ỉu xìu.


Lục Lập Phong để tập tài liệu lên bàn, kéo cà vạt, nhìn cái bụng tròn như trống của cô, hỏi: “Em đang nhìn gì thế?”
Diêu Tinh Thần nâng mặt, đặt cằm vào giữa đầu gối, đưa tay ra sờ quả lê, rồi lại rụt về.
“Mẹ em nói, bây giờ đứa trẻ trong bụng giống như một quả lê to.”


Lục Lập Phong kéo quần, ngồi xuống bên cạnh cô, bắt chước dáng ngồi của cô, cùng nhau nhìn quả lê.
“Thật á?”
“Thật,” Diêu Tinh Thần sờ bụng, mỉm cười nhìn quả lê nói: “Xem ra, em phải đặt tên cho quả lê này mới được.”


Lục Lập Phong cầm quả lê trong tay, sờ sờ, nhìn nhìn, rồi đột nhiên đưa tới bên miệng, khẽ cắn “rộp”, quả lê mất gần một nửa.
Diêu Tinh Thần hít một hơi lạnh, rống lên như sư tử Hà Đông —
“Lục! Lập! Phong!”
Lục Lập Phong nhàn nhã thích chí gật đầu: “Quả thật rất ngọt.”


Diêu Tinh Thần vừa bực vừa buồn cười, vung nắm đấm vào vai anh: “Em gái nhà anh! Nhổ ra ngay!”
Bảo bối cô nhìn cả buổi cứ thế mà bị anh ăn...
Lục Lập Phong đỡ được cú đấm của cô, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu cô từng nói —


“Khi một cô gái thích anh, anh chỉ cần trêu cô ấy một chút, cô ấy sẽ vừa tức vừa cười, đôi khi còn đánh trêu lại anh nữa. Nếu anh làm vậy mà cô ấy đánh trêu lại anh, chứng tỏ cô ấy bị anh hấp dẫn rồi.”


Suy nghĩ của Lục Lập Phong lập tức ngưng trệ, nắm tay cô, nhìn đôi đồng tử to tròn linh động của cô, bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn hôm đó, cô ý loạn tình mê đáp lại.
Trong đầu anh, sự động tâm nhẹ nhàng lướt qua, anh buông tay cô ra.
“Muốn nếm thử không? Ngọt lắm.” anh đưa quả lê tới miệng cô.


“Cút đi!” Diêu Tinh Thần không thèm, đẩy ra.
Lục Lập Phong nhíu mày: “Diêu Tinh Thần, hứa với anh, sau này sẽ không nói tục nữa.”
Diêu Tinh Thần không nghĩ mình thích nói tục, chỉ do thói quen thôi, lơ đãng nói: “Anh quan tâm hơi nhiều rồi đấy.”


Lục Lập Phong nghiêm túc quay