EDIT BY CHERYL CHEN
Sự bận rộn huyên náo này của mọi người, cùng với sự bất lực trong giây lát tạo thành sự so sánh rõ ràng. Hóa ra có gia đình ở bên cạnh, khi đau lòng có mọi người cùng chia sẻ chính là cảm giác được yêu thương, bao bọc trong một lớp vỏ dày.
Lục Lập Phong vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại của Lục Phong Hỏa, nghe tin Diêu Tinh Thần xảy ra chuyện, đến xe cũng không để ý nữa, bắt một chiếc xe màu đen, nhanh chóng phóng tới bệnh viện.
Đây là lần đầu tiên Diêu Tinh Thần kinh hãi, sự cứng đầu của cô gây ra một tai họa, nó tệ và khủng khϊế͙p͙ đến nhường nào.
Khi cô xuống sân khấu, đạp trên đôi cao gót 12cm, cảm thấy từng bước đi đau nhói, tiến một chút lại có cảm giác bụng căng lên, Diêu Tinh Thần xoa xoa theo bản năng, bụng cô cứng như đá, cô chưa từng trải qua chuyện như thế này lại càng hoảng sợ, da đầu căng ra, suýt thì ngã sấp xuống.
Rồi sau đó cô nằm úp dựa vào bàn, nửa phút sau sự đau nhức biến mất, cảm giác khó chịu tiêu tan, cô lại ung dung như không.
Tiểu Hỏa vẫn khăng khăng cô cần đi bệnh viện, Diêu Tinh Thần thấy không có vấn đề gì rồi, ngại phiền phức nên nói không cần.
Nhưng ai ngờ được, một lát sau cơn đau lại đến như đánh trận, Diêu Tinh Thần dựa vào bàn thở không ra hơi. Tuy thế, sự đau đớn vẫn ở mức độ chịu đựng được, cô kéo tay Tiểu Hỏa, lay lay, như thể muốn được đi bệnh viện, không ai biết hai chân cô tê cứng.
Tiểu Hỏa còn nhỏ, không hề biết những bệnh này, nhìn sắc mặt cô trắng bệch, lập tức luống cuống không biết làm sao.
Đúng lúc này Trình Trinh Trinh xuống sân khấu, quay ra thấy gương mặt Diêu Tinh Thần, cô nhắm chặt mắt biểu lộ sự đau đớn, chóp mũi đổ mồ hôi, khuôn mặt không còn một giọt máu, Trình Trinh Trinh vừa giận vừa gấp gáp, quyết định gọi 120.
Trình Trinh Trinh không đợi nổi mấy phút, cô là người nóng tính, thấy gần đây có một bệnh viện, cùng Lục Phong Hỏa đỡ Diêu Tinh Thần, lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Đến nơi, bác sĩ sờ bụng cô nghe tim thai, nói cổ tử cung có dao động, hai cô gái nghe không hiểu nổi, liên tiếp hỏi bác sĩ có sao không, bác sĩ không trả lời mà bảo phải siêu âm loại B.
Trình Trinh Trinh: “Vậy bác sĩ nhanh giúp chúng tôi siêu âm với!”
Bác sĩ đáp: “Muộn quá rồi, bệnh viện chúng tôi buổi tối không có người siêu âm. Các cô nên đi bệnh viện khác làm.”
Hai cô gái lại đưa Diêu Tinh Thần đến bệnh viện lớn hơn,
Diêu Tinh Thần vừa đau vừa vội, cô từ bé đến lớn sức khỏe rất tốt, gần như chưa bao giờ vào bệnh viện, có mỗi một lần khi bé giành đồ chơi cùng chú chó nhỏ nên bị cắn, phải đi tiêm.
Đến bệnh viện khác, Diêu Tinh Thần hôn mê bất tỉnh, rất đông người, Trình Trinh Trinh lấy một tờ giấy đăng kí, đưa cô vào một phòng khám bệnh.
Bác sĩ tuổi không lớn lắm, thái độ rất thờ ơ, nghe Diêu Tinh Thần nói xong, bình tĩnh hỏi: “Có chảy máu không?”
Diêu Tinh Thần đáp: “Không.”
Bác sĩ nữ kia nói: “Vậy không sao.”
Trình Trinh Trinh nói: “Bệnh viện vừa nãy bảo chúng tôi phải làm siêu âm loại B.”
Bác sĩ nữ kia trả lời thờ ơ: “Phòng siêu âm loại B máy móc không tốt lắm, có siêu âm thì cũng không rõ ràng. Cô gái này bị co thắt tử cung, có siêu âm cũng vô tác dụng.”
Lục Phong Hỏa tức giận: “Các người làm bác sĩ kiểu gì giống nhau y hệt! Chị dâu tôi chịu đựng bao nhiêu lâu rồi! Nếu có chuyện gì các người chịu trách nhiệm sao? Nói không sao là không sao à?”
Vị bác sĩ kia không để ý tới thái độ của Phong Hỏa, cúi đầu nhìn tấm lịch trên bàn, nói với Diêu Tinh Thần: “Cô mới mang thai 17 tuần, tử cung co thắt hơi sớm, trước hết cứ tiêm an thần, xem xét tình huống. Về sau sẽ được chú ý hơn.”
Diêu Tinh Thần không thoải mái, thấp thỏm hỏi: “Bác sĩ, an thần là thuốc gì?”
Bác sĩ kia đáp: “Chẳng nhẽ mỗi bệnh nhân đến khám bệnh tôi lại phải giảng giải về thuốc cho họ nghe à? Đó là thuốc tiêm cho dễ ngủ, nhưng khoa chúng tôi hiện nay thiếu giường, chỉ có mấy cái giường nằm tạm trong hành lang thôi.”
Trình Trinh Trinh hỏi: “Thuốc này truyền mất bao lâu?”
Vị bác sĩ kia nói: “Truyền thuốc qua tĩnh mạch mất ít nhất một tiếng, nhiều nhất mười hai tiếng.”
Trình Trinh Trinh và Lục Phong Hỏa đồng thanh: “Mười hai tiếng sao?!”
Lục Phong Hỏa nói: “Cô để chúng tôi nằm ở hành lang 12 tiếng?”
Vị bác sĩ hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn bình tĩnh đáp: “Không phải nằm mà là ngồi, bây giờ ở hành lang mỗi giường bệnh treo hai cái ống truyền dịch, những phụ nữ có thai bị như cô rất nhiều.”
Cả ba người đều không chắc chắn lắm về tình huống hiện tại.
Lục Phong Hỏa chưa lăn lộn ngoài xã hội, cái gì cũng không biết.
Trình Trinh Trinh tuy từng trải, kiến thức xã hội cũng phong phú, nhưng nhìn vẻ ngoài không đáng tin của người bác sĩ này, cũng không dám quyết định.
Còn Diêu Tinh Thần lại càng không biết gì, mấy hiểu biết về mang thai đều không rõ, co thắt tử cung, thuốc an thần, cổ tử cung yếu,… chả hiểu gì. Trong giây lát cô không còn lập trường, người ta nói gì làm nấy.
Lục Phong Hỏa nói cho anh địa chỉ bệnh viện, gọi điện thoại cho bố, vừa nói được hai câu đã khóc, Lục Kiến Lâm vừa an ủi con gái vừa căn dặn, trước tiên nghe bác sĩ truyền dịch đã, để ông liên hệ với bệnh viện tư nhân, đợi đến khi đỡ hơn lập tức chuyển viện.
Giằng co hơn một tiếng, Diêu Tinh Thần ngồi ở hành lang bệnh viện, từng giọt thuốc chảy xuống.
Khi Lục Lập Phong chạy tới bệnh viện, áo sơ mi đã thấm đẫm mồ hôi, cổ áo phanh ra, áo khoác cũng chẳng biết ở đâu rồi, lo lắng chạy tới hành lang khoa Sản, tìm kiếm bóng hình Diêu Tinh Thần.
Đến cuối hành lang, Lục Lập Phong thấy cô.
Lục Phong Hỏa đứng bên cạnh nghe điện thoại, Trình Trinh Trinh cũng nghe điện thoại, còn cô cùng một sản phụ khác ngồi ngây người, ngơ ngác dựa vào tường, khuôn mặt không biểu cảm, cả người như bị hút hết sinh lực, mệt mỏi rã rời. Ngày trước tràn đầy tự tin biết bao nhiêu thì bây giờ trắng bệch như tờ giấy, dưới ánh đèn vàng lờ mờ giống như vừa từ âm phủ chạy thoát ra.
Trái tim của Lục Lập Phong như bị người ta nắm chặt, bóp thật mạnh. Hàng lông mày đen nhíu lại vì đau lòng.
Anh nhìn cô không chớp mắt, rảo bước tới.
Diêu Tinh Thần vừa cố gắng vượt qua giai đoạn tử cung co thắt mạnh, đang thả lỏng thần kinh ngồi ngây người, đã thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc đứng trước mặt.
“Em sao rồi? Còn đau không?” Ánh mắt anh hiền hòa mang theo sự đau lòng, cúi đầu nhìn cô.
Diêu Tinh Thần nghe thấy giọng nói ấy, ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt anh.
Không hiểu sao, khi cô vừa nhìn thấy anh, giống như một người thấy được ánh sáng khi đang chìm sâu trong bóng tối của sự sợ hãi. Tất cả những sợ hãi, bất bình, uất ức vừa trải qua như chực trào. Diêu Tinh Thần run rung, viền mắt ươn ướt.
Lục Lập Phong cả kinh, bị nước mắt của cô dọa sợ.
Diêu Tinh Thần nghẹn ngào, bụng cô rất đau, co rất sợ, sợ bác sĩ thờ ơ không quan tâm, sợ bạn bè lo lắng, cũng bởi vì sự vô tri, bất lực không quyết định được gì của chính mình, tất cả bùng phát.
“Lục Lập Phong, sao bây giờ anh mới đến...”
Chưa bao giờ có khoảnh khắc nào, cô cảm thấy mình vô dụng, bất lực như bây giờ.
Lục Lập Phong ngay lập tức hiểu rõ tất cả cảm xúc trong giọng nói run rẩy của cô, yết hầu khẽ động, nhẹ nhàng ôm cô tựa vào lòng.
Anh đứng, cô ngồi tựa vào hông anh, nước mắt rơi lã chã.
Cô thút thít không ngừng, trong tiếng khóc xen lẫn sự uất ức và sợ hãi, đây là lần đầu tiên anh và cô ôm nhau, không kìm nén được, giống như hai người lênh đênh trên chiếc thuyền nhỏ, chỉ biết nương tựa vào nhau mới có thể đi qua bão táp, hướng đến tương lai.
Đây có lẽ là cảm giác kì diệu, khi trái tim và khối óc cùng liên kết chặt chẽ với nhau, cùng bảo vệ một đứa bé.
Lục Lập Phong cảm thấy rất hối hận. Ngay khi anh biết chuyện, anh không nên giận cô.
“Được rồi được rồi,” Lục Lập Phong vuốt tóc cô, nhẹ nhàng ôm cô dỗ dành: “Ngoan, đừng khóc, nếu em còn khóc nữa sẽ ảnh hưởng đến bảo bối đấy.”
Diêu Tinh Thần cũng thấy đau đầu, vì đứa bé, cô kiểm soát cảm xúc của mình, hít thở thật sâu, đè nén sự khổ sở.
Lục Lập Phong lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay đưa cho cô, Diêu Tinh Thần buông tay, ngồi lau nước mắt.
Tâm trạng dần ổn định lại, Diêu Tinh Thần thấy mình hơi thất lễ.
“Bác sĩ nói như thế nào?” Lục Lập Phong ngồi xuống cạnh cô, nghiêng đầu nhìn cô, nhìn đôi mắt, sống mũi, đôi môi như thể chưa bao giờ nhìn thấy.
Diêu Tinh Thần khóc xong mắt sưng lên như chú thỏ, bị anh nhìn thấy hơi ngượng, vừa lau nước mũi vừa nức nở: “Đừng nói đến bác sĩ với em, thời buổi này nhân dân đi khám bệnh sao khó khăn thế! May mà em không sao, nếu có mệnh hệ gì thật, đến lúc họ chẩn đoán ra bệnh thì hoa cúc trên bàn thờ cũng tàn rồi.”
“Hóa ra em bị bác sĩ bắt nạt nên mới khóc như vậy?” Lục Lập Phong cười.
“Bệnh viện vừa nãy nói em phải làm siêu âm loại B, bệnh viện này lại nói có siêu âm cũng vô ích, xếp hàng đăng kí rõ lâu, mãi mới vào được phòng khám bệnh. Đau chết mất.”
Diêu Tinh Thần vừa thấy Lục Lập Phong, không ngừng phỉ nhổ, kể hết chuyện vừa xảy ra. Lục Lập Phong yên lặng ngồi nghe, tảng đá treo trĩu nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Cô còn sức mà phỉ nhổ người ta, chắc không có chuyện gì.
“Trong tương lai, anh sẽ cố gắng ít đi công tác nhất có thể, em cũng phải xem nhiều sách liên quan đến việc mang thai.” Lục Lập Phong nói.
“Em từ bé đến lớn ghét nhất là đọc sách…”
“Em đang có thai, có ghét cũng phải xem.”
Diêu Tinh Thần nói: “À, ra là sinh con phải đọc sách, thế sao anh không đọc? Em sinh con cho ai”
Lục Lập Phong thấy cô vui vẻ hơn, lập tức giơ tay đầu hàng: “Được, vậy anh cũng đọc.”
Diêu Tinh Thần lườm nguýt, bỗng nhiên nghĩ ra, Lục Lập Phong mắc bệnh sạch sẽ, nhét ngay đống giấy lau nước mũi vào tay anh.
“Giúp em vứt đi.”
Lục Lập Phong nhíu mày nhìn đống giấy, rồi chuyển sang ánh mắt khiêu khích của Diêu Tinh Thần, không nói gì, yên lặng cầm giấy đến thùng rác.
Đúng lúc này, Lục Kiến Lâm và Hà Lâm cũng đã tới bệnh viện, hai người già hỏi chuyện rồi có vẻ yên tâm.
Hà Lâm nói: “Tinh Tinh à, mẹ chuyển viện cho con nhé, chúng ta không ở nơi tồi tàn này nữa.”
Diêu Tinh Thần ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Kiến Lâm biết cháu nội mình gặp chuyện không may, cũng hoảng hốt, nghiêm túc nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lục Phong Hỏa vừa không dám nói cho anh biết, giờ thấy sắc mặt trầm ngâm của bố, thẳng thắn còn được khoan hồng, Diêu Tinh Thần thấy vậy vội vàng cướp lời.
“Con tham dự lễ tốt nghiệp của Tiểu Hỏa, căng tin trường đại học ấy có món kem rất ngon, con thèm quá nên ăn rất nhiều, bị lạnh bụng ạ.”
Lục Phong Hỏa cảm kích nhìn cô.
Diêu Tinh Thần vội đổi đề tài: “Ui cha, sao mà đói thế…”
Cũng vì thế mà mọi người hối hả hơn, Lục Kiến Lâm giao nhiệm vụ cho từng người, ai đi mua cơm, ai đỡ Tinh Thần lên xe, người trong nhà giúp cô chuyển viện.
Trình Trinh Trinh cầm tay cô, dặn dò mấy câu rồi rời đi.
Khi mới vào Lục gia, Diêu Tinh Thần và Trình Trinh Trinh vẫn hay phỉ nhổ, sau khi kết hôn mà vẫn ở với cha mẹ chồng, một đại gia đình đông đúc sống dưới một mái nhà ở thế kỉ 21 đúng là kì quái.
Nhưng hôm nay, cô mới nhận ra, có lẽ do gia đình cô ít người nên trong một thời gian cô không chấp nhận được kiểu sống đông người như vậy. Nhưng Lục gia quả thực đối với cô không tệ. “Gia đình kì lạ” kia lại làm cô cảm thấy ấm áp.
Sự bận rộn huyên náo này của mọi người, cùng với sự bất lực trong giây lát tạo thành sự so sánh rõ ràng. Hóa ra có gia đình ở bên cạnh, khi đau lòng có mọi người cùng chia sẻ chính là cảm giác được yêu thương, bao bọc trong một lớp vỏ dày.
Kết cấu gia đình truyền thống của Trung Quốc vẫn chiếm được ưu thế, dù xã hội hiện nay thường tung hô lối sống của Tây Âu.
...
Hà Lâm đưa cô vào xe, nói: “Mẹ vừa gọi điện thoại cho Tiểu Tô rồi, con không cần lo lắng đâu. Bác sĩ Tiểu Tô đang chờ chúng ta ở bệnh viện rồi.”
Diêu Tinh Thần nói: “Mẹ, là bác sĩ Tô Tiểu Mạt á?”
“Đúng rồi, bố nó và bố con là bạn tốt, yên tâm đi không có chuyện gì đâu.”
Diêu Tinh Thần quay sang nhìn lướt qua Lục Lập Phong, nheo mắt ngầm ra ám hiệu, cười cười.
Lục Lập Phong lạnh lùng nhìn cô, anh hướng ra ngoài cửa sổ, trầm mặt.
Cười cái gì mà cười…
Ngu ngốc…