Chi Bằng Tạm Ở Cùng Nhau

Chương 26: Tiêu dật năm ấy

EDIT BY XIAO YU


“Ai là thủy quân chứ? Đừng nói riêng khoa khảo cổ, e rằng cả khoa y trường ta cũng có người thích Lục Lập Phong, Tinh Thần cô nhặt được bảo bối rồi đó. Tôi nhớ năm đó có người ở cạnh chủ tịch hội học sinh đã từng nói một câu, là, ‘Ngành khảo cổ học của các cậu chẳng qua chỉ là cái nghề đào đất, rồi chỉ huy nông dân đào đất, trên là trời xanh dưới là địa phủ, tầng dưới dưới cùng mới là phần tử tri thức.’ tôi nhớ lúc ấy Lục Lập Phong nói một câu khiến các nữ sinh hét chói tai không ngừng. Nguyên văn thế nào nhể?”


Trong phòng bệnh VIP của đại học B năm thứ nhất, Lục Phong Hỏa từ từ mở mắt ra, Đường Bản, Lục Lập Phong đều ngồi trước giường bệnh. Đường Bản đang gọt táo, còn Lục Lập Phong thì đang đứng bên cạnh cửa sổ hút thuốc.
“Nha đầu thúi, tỉnh rồi hả?” Đường Bản tức giận liếc nhìn cô một cái.


Lục Phong Hỏa chầm chậm ngồi dậy, vừa mở mắt đã muốn tìm Tiêu Dật: “Đường Bản, Tiêu Dật đâu?”
“Không biết, không nhìn thấy.” Đường Bản mặt không biểu cảm cúi đầu xuống gọt táo.
“Anh tìm anh ấy cho em, em muốn gặp Tiêu Dật.” Lục Phong Hỏa đẩy bả vai cậu một cái.


“Anh thật sự không biết, có thể cậu ta đã đi sớm rồi. Người ta cũng có thèm để ý đến em đâu chứ.”
“Em muốn gặp Tiêu Dật.” Lục Phong Hỏa lạnh lùng nói.


“Cậu ta chưa đi đâu.” Lục Lập Phong đang hút thuốc bỗng nhiên quay người lại, anh nhìn Lục Phong Hỏa một cái, lại đưa mắt sang nhìn Đường Bản, đưa điếu thuốc vào gạt tàn dập tắt làn khói, mềm mỏng nói: “A Bản, em đi gọi cậu ta đi!”


“Được rồi.” Đường Bản thầm hít vào một hơi, đứng lên.
Lục Phong Hỏa nhìn trái táo đã được gọt xong xuôi trên tay cậu, chìa tay ra đòi.
“Rắc rắc”, Đường Bản đưa lên miệng cắn một miếng rồi lại đưa trái táo tới trước mặt cô: “Còn cần nữa không?”


Phía hành lang bên kia, Diêu Tinh Thần đang ngồi ăn sô cô la thì thấy Đường Bản đi tới, cậu kinh ngạc nhìn hai người: “Ơ, thì ra hai người đang ở chỗ này, hai người thực sự biết nhau à?”


“Tìm bọn tôi có chuyện gì?” Diêu Tinh Thần đem thanh sô cô la chỉ còn lại một miếng nhét vào tay Tiêu Dật, đứng lên, phủi mông một cái.
Đường Bản nói với Tiêu Dật: “Anh này, Tiểu Hỏa nhà chúng tôi muốn gặp anh.”


Thế là Tiêu Dật cũng đứng lên, ăn nốt miếng sô cô la cuối cùng kia, còn vỏ thì nhét vào trong túi: “Tôi không có thời gian, đi trước đây.”


Tiêu Dật vừa dứt lời liền đi ra lối đi chỗ cửa thoát hiểm, bước vào thang máy, Đường Bản đi theo phía sau lưng anh ta, mồm miệng lanh lợi vô cùng hăng hái: “Này anh … Tôi thấy anh không phải kiểu người vứt rác linh tinh nên có lẽ anh là một người khá tốt, quan hệ của anh với Lục Phong Hỏa thế nào tôi không quan tâm lắm, nhưng cô ấy muốn gặp anh, anh lại bỏ đi như thế, có nên đi xin lỗi cô ấy trước không?”


Bước chân Tiêu Dật dừng lại, xoay người lại nhìn Đường Bản, cau mày: “Tôi đi xin lỗi cô ấy? Tim của tôi được cô ấy mua rồi sao? Cô ấy muốn gặp tôi làm gì vậy?”


“Tôi nói cái người này, tại sao anh lại không đáng yêu gì hết như vậy?” Đường Bản đi tới, vóc dáng thấp hơn Tiêu Dật mấy cm, ngẩng mặt lên nhìn anh ta: “Tiểu Hỏa vì muốn gặp anh nên mới vào phá tung nhà ma lên đấy …”


Tiêu Dật cắt ngang lời cậu: “Hành động này ở trong mắt cậu có lẽ là hành động dũng cảm, nhưng trong mắt tôi, đấy gọi là não tàn biết chưa.”


Diêu Tinh Thần nghe xong chỉ muốn phá ra cười, nhưng cô đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Lục Lập Phong đang đứng ở cửa phòng bệnh viện nhìn Tiêu Dật, thế là Diêu Tinh Thần đành thu nụ cười của mình vào, tiến lên giảng hòa.


“Anh nhìn anh đi, tự hỏi bản thân xem mình như thế nào đi? Không khác gì một cái trục sắt mà!”
Ánh mắt Tiêu Dật lóe lên: “Anh là trục sắt ư?”


“Không phải à? Anh đã sớm biến thành cái trục sắt từ lâu rồi, đầu óc cứ như trẻ con ấy, anh vào thăm người đẹp một chút thì sao, anh phải đi chứ, ở đây õng a õng ẹo, người ta làm gì được anh? Đi ngay đi ngay, để cho cô nương nhà người ta nhớ nhung sinh bệnh bây giờ!”


“Anh …” Tiêu Dật bị cái miệng độc địa của cô mắng lại không biết n