Rạng sáng, Lục Hoài Nhu ôm Lục Chúc Chúc đang ngủ say về nhà.
Vì phòng cho khách chưa dọn dẹp nên chỉ có thể để cô gái nhỏ ngủ trên giường của anh.
Anh thì nằm trên ghế sô pha, nằm ngủ suốt cả đêm mà chưa thay quần áo.
Ngày hôm sau, Lục Chúc Chúc dụi mắt, mơ màng đi xuống cầu thang.
Vừa mới mở cửa phòng bếp, thấy Lục Hoài Nhu đang đeo tạp dề màu trắng, gắp một sợi mì từ trong nồi ra.
Tạp dề trắng có hơi nhỏ không thể ôm trọn bờ vai và vòng eo rộng của anh, mặc trông rất chật chội.
“Ông nội, Chúc Chúc muốn đổi váy nhỏ.”
Lục Chúc Chúc kéo chiếc váy nhỏ bẩn thỉu của mình, đáng thương nói: “Con phải tắm nữa, cũng thúi rồi!”
“Ở đây không có quần áo cho con thay đâu.” Lục Hoài Nhu không quay đầu lại, vẫn đang chuyên tâm nấu mì: “Lát nữa chú Tiểu Ngải sẽ đem quần áo tới, ăn sáng trước đã.”
Vì vậy Lục Chúc Chúc đi tới bàn ăn, ngồi trên băng ghế cao, dùng đũa nếm thử mì.
Đây là lần đầu tiên Lục Hoài Nhu tự mình xuống bếp nấu đồ ăn, anh mong đợi nhìn Lục Chúc Chúc: “Như thế nào?”
Lục Chúc Chúc ăn miếng đầu tiên, người co rụt lại, phát ra một tiếng: “Ọe ~”
Lục Hoài Nhu bất mãn cau mày: “Khó ăn như vậy à?”
“Ông nội, mì này ngọt quá.”
“Đùa gì thế!”
Lục Hoài Nhu dùng đũa gắp một sợi mì lên nếm thử, lập tức phun ra ngoài.
Anh đã nấu một chén mì ngọt!
“Ông nội, hay là ông nội già rồi nên bị hoa mắt, nhìn nhầm đường và muối rồi!”
“Hoa mắt cái gì!” Lục Hoài Nhu tức giận: “Nhìn ông nội giống mấy ông già bị hoa mắt lắm à!”
Lục Chúc Chúc thật sự tiến lại gần quan sát, ông nội trước mặt mặc áo phông thể thao, nhìn vẻ bề ngoài thì rõ ràng chính là một dáng vẻ của anh trai, không hề có vẻ hoa mắt vì già gì cả.
“Vậy thì chắc ông nội sống không được bình thường, không biết đường và muối.”
Đối với việc bị so sánh là ông già hoa mắt thì Lục Hoài Nhu càng không muốn mình thừa nhận có một cuộc sống không được bình thường, dứt khoát nói: “Thế con đã ăn mì ngọt bao giờ chưa?”
Lục Chúc Chúc lắc đầu.
Lục Hoài Nhu nghiêm túc nói: “Cái ông nội nấu là mì ngọt, để cho con nếm thử một lần trong đời.”
Lục Chúc Chúc nhìn ông nội nói bậy nói bạ mà không hề thay đổi sắc mặt, vì vậy đẩy chén mì tới trước mặt ông nội: “Vậy… kính già yêu trẻ, con mời ông nội ăn trước.”
“Không, ông không già, con là trẻ con còn nhỏ, con ăn trước đi.”
“Chúc Chúc đã tốt nghiệp nhà trẻ rồi, ông nội ăn đi.”
“Chúc Chúc ăn!”
“Ông nội ăn!”
Hai người vì một chén mì hư mà đẩy tới đẩy lui, “khiêm nhường” cả một buổi sáng.
Trợ lý Allen vừa vào nhà đã thấy cảnh “phụ tử hiếu thuận”, “vô cùng cảm động”, anh ta thở dài: “Đúng là ông nội của người ta, thật khác biệt, chỉ trong một đêm mà Hoài gia của chúng ta đã vô cùng thành thục, nhìn thì cũng không có dáng vẻ của một người già.”
Lục Hoài Nhu mặt không cảm giác: “A a!”
“Sáng mới chạy thể dục còn chưa ăn sáng.” Allen quen thuộc cầm đũa lên: “Hai người không ăn thì tôi không khách khí.”
Lục Hoài Nhu ngăn tay anh ta lại: “Lần đầu tiên ông đây xuống bếp nấu, đừng mơ.”
“Hẹp hòi thế! Không phải chỉ là mộtchén mì của anh thôi sao, anh thử nghĩ lại những khoảng thời gian mà tôi làm trâu làm ngựa vì anh đi, mấy năm rồi!”
Lục Hoài Nhu cong khóe miệng: “Ý tôi là, đây chính là món ăn mà ông chủ cậu làm, nếu muốn ăn thì phải ăn cho hết, không được sót lại một cọng mì.”
“Yên tâm, một giọt nước cũng không sót lại.”
Lục Hoài Nhu hài lòng để anh ta bưng chén mì đi.
Lục Chúc Chúc trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm chú Tiếu Ngải.
Ăn miếng đầu tiên, Allen đã “ọe” ra, “Cái… cái gì đây!”
“Ông nội nấu mì ngọt ạ!” Lục Chúc Chúc hô to: “Ngon lắm ạ.”
“Ngon sao nhóc không ăn!”
Lục Chúc Chúc cười hì hì: “Kính già yêu trẻ, Chúc Chúc nhường ông nội.”
Lục Hoài Nhu khoanh tay, mắt đầy uy hϊế͙p͙: “Nói rồi đấy, một giọt nước cũng đừng để sót lại.”
“Nhưng, nhưng mà… mùi này thật quá kì lạ!”
“Đàn ông nói là làm, trừ khi cậu không muốn làm đàn ông nữa.”
“Vậy thì là chị!” Lục Chúc Chúc khoái trá: “Chị Tiểu Ngải!”
Chọt trúng chỗ đau của Allen, mặc dù anh ta ăn mặc sành điệu, thường xuyên bị nhầm là con gái nhưng bản chất thật của anh ta là trai thẳng.
“Im, ăn thì ăn, sợ gì!”
Allen cắn răng, bịt mũi nuốt từng ngụm.
Lục Chúc Chúc nhăn mày, nhìn anh ta khổ sở, mình cũng nuốt nước miếng lo lắng thay.
Cuối cùng Allen vẫn chịu không nổi, ăn đến miếng thứ năm thì chịu.
“Chị Tiểu Ngải thật đáng thương.”
“Đáng thương?” Allen cười mỉa: “Cùng lắm thì chú đây chỉ ăn một chén thôi, còn người bạn nhỏ nào đó thì phải ăn hằng ngày!”
Lục Chúc Chúc nghe xong, sắc mặt ảm đạm lập tức, nhào tới bên điện thoại, muốn gọi điện cho ba để cầu cứu.
Lục Hoài Nhu kéo cổ áo cô bé lại, lạnh lùng nói: “Chính con là người tự tới cửa, muốn đi thì đi à, nghĩ đây là nơi nào.”
“Hu…”
Lục Chúc Chúc cảm thấy mình có thể không được ăn bánh sinh nhật sáu tuổi.
Đúng lúc này, điện thoại của Lục Hoài Nhu reo lên, Lục Chúc Chúc lanh mắt, liếc thấy là ba cô bé gọi tới.
“Ba!”
Lục Hoài Nhu đè đầu cô gái nhỏ xuống, đứng dậy nghe điện thoại, mặc cho cô gái nhỏ giãy dụa ở dưới tay anh.
“Ba, Chúc Chúc của con ra sao rồi.”
“Ở chung với ba mày rất tốt.” Lục Hoài Nhu nhàn nhạt nói: “Con bé rất vui.”
“Vậy thì tốt.” Lục Tùy Ý thở phào nhẹ nhõm: “Ba, xử lý xong chuyện bên này con sẽ về, Chúc Chúc giao cho ba nhé.”
Lục Chúc Chúc liều mạng giùng giằng, hô to: “Ba ơi, cứu con! Hu hu! Ông nội đáng sợ lắm!”
“Hình như con nghe thấy Chúc Chúc, con nói chuyện với con bé được không.”
“Con bé đang ăn mì sợi ba mày nấu, ăn rất ngon nên không thèm đếm xỉa đến mày đâu.”
Lục Tùy Ý thở dài, có hơi ghen tị: “Ba, ba chưa từng nấu mì sợi cho con.”
“Lần sau tới đây ông đây nấu cho ăn.”
Lục Chúc Chúc kêu to: “Không được! Mì sợi của ông nội đáng sợ lắm! Ông nội rất đáng sợ! Ba đừng tới!”
Điện thoại của Lục Hoài Nhu cách âm rất tốt, Lục Tùy Ý không hề nghe thấy được Lục Chúc Chúc đang khàn giọng kêu.
Lục Tùy Ý còn đang cảm động, cảm thấy quan hệ giữa hai ba con có thể tốt hơn nhờ Chúc Chúc.
“Ba, dạo gần đây ba rất bận đúng không? Vậy ba có thời gian chăm sóc Chúc Chúc được không?”
Lục Hoài Nhu một tay ôm cô bé trong lòng ngực, thờ ơ nói: “Trợ lý đã tìm bảo mẫu rồi, 24h đều trông con bé.”
Bàn đối diện, trợ lý Allen nói khẩu hình với anh: “Đã tìm được.”
“Bảo mẫu?” Lục Tùy Ý ngẩn người: “Ba muốn tìm bảo mẫu cho Chúc Chúc?”
“Có vấn đề?”
Giọng Lục Hoài Nhu nói chuyện vẫn rất uy nghiêm.
Lục Tùy Ý không dám chống đối, dù sao mình mới là ba của con bé mà lại giao cho ông nội, đã là quá lắm rồi.
“Không, không có vấn đề gì cả, nhưng mà… Ba nghĩ lại đi, được không.”
Lục Hoài Nhu cảm thấy Lục Tùy Ý muốn nói rồi lại thôi, nhưng nếu nó không muồn nói thì anh cũng không hỏi.
Cúp điện thoại được hai phút, Lục Hoài Nhu liền nhận được tin nhắn Wechat của Lục Tùy Ý, trong điện thoại, Lục Tùy Ý gửi mấy tờ báo xã hội cho anh, tiêu đề là —-
“Không bằng cầm thú! Bảo mẫu nhẫn tâm ngược đãi em bé mới mấy tháng tuối!”
“Ba mẹ không có ở nhà, bảo mẫu hành hung trẻ em ba tuổi rưỡi!”
“Mẹ trẻ bận rộn với công việc, bảo mẫu mất trí ngược đãi em bé!”
“Thuê bảo mẫu với lương cao, ai ngờ bảo mẫu lại ngược đãi bé gái 6 tuổi! Làm bé gái nghẹt thở đến chết!”
…
Tin tức chấn động về bảo mẫu ngược đãi trẻ em vẫn đang tràn vào điện thoại di động của Lục Hoài Nhu.
Lục Hoài Nhu: …
Có gì mà không thể nói thẳng, lại vòng vo như thế này đây?
Anh liếc qua tin nhắn, càng đọc … mồ hôi lạnh trên lưng càng chảy ra.
Mặc dù đây là những trường hợp cực đoan nhưng vì có những trường hợp như vậy nên vẫn có những rủi ro.
Lục Hoài Nhu nhìn bánh bao nhỏ trước mặt.
Lần trước cô bé nói một câu “Cậu véo tay con”, cũng làm cho Lục Hoài Nhu hận không thể đạp chết tên kia, nếu như lỡ mà gặp bảo mẫu ác độc thật, bắt nạt bé con nhà anh, Lục Hoài Nhu không có cách nào tưởng tượng được mình sẽ làm ra chuyện gì.
Tính toán một chút, bất kỳ nguy hiểm gì anh cũng phải diệt tận gốc.
“Đã liên lạc bảo mẫu chưa?”
“Mấy chuyện nhỏ này tôi đã làm xong từ tối qua rồi.” Allen cầm lấy máy tính bảng, đi đến bên cạnh Lục Hoài Nhu, tiện tay mở ra thông tin cá nhân của bảo mẫu:” Nghe nói cô ấy là một người cô rất có kinh nghiệm. Được đánh giá năm sao. Nghe nói còn biết làm nhiều đồ ngọt nữa. “
Lục Hoài Nhu quét mắt qua.
“Ông chủ, anh thấy sao.”
“Cũng không tệ.”
“Vậy tôi….”
“Hủy đi.”
“Được rồi!” Allen đang muốn gọi điện cho bảo mẫu, bỗng nhiên kịp nhận ra: “Cái gì! Hủy?”
Lục Hoài Nhu thờ ơ nói: “Không cần bảo mẫu nữa.”
“Không cần thì con bé phải làm sao? Ai chăm sóc!” Allen nóng nảy: “Đừng nói là anh tự tay mình chăm sóc nhé! Lịch trình của anh trong nửa năm tới đã kín mít rồi đó! Hoài gia, đừng dọa tôi!”
“Ông đây nói không cần là không cần!” Lục Hoài Nhu đau đầu: “Đừng nói nhiều nữa!”
Anh quay đầu nhìn Lục Chúc Chúc, cô bé mặc chiếc váy bẩn, giống như ăn mày vậy.
Thấy bộ dáng đó, lần đầu tiên trong đời Lục Hoài Nhu cảm thấy… không đành lòng.
Có lẽ đây là cơ hội mà trời cao lại trao cho anh, để anh bù đắp quá khứ, thử làm một người ba đàng hoàng.
….
Allen biết rõ Lục Hoài Nhu là người nói một là một, khi đã quyết định chuyện gì là khó có thể thay đổi.
Anh ta thở dài, xem ra chỉ có thể như vậy.
Cũng may Lục Hoài Nhu không còn là một người mới non nớt nữa, anh đã là một siêu sao hạng nhất và có lưu lượng cao, đến giai đoạn này thỉnh thoáng tự do phóng khoáng một hai lần cũng không hại gì.
Dù sao vì nghệ thuật mà anh cũng đã phải tốn cả nửa đời người rồi.
Lục Chúc Chúc kéo vạt áo Lục Hoài Nhu, nhắc nhở: “Chúc Chúc sắp trở thành con chuột thúi rồi, Chúc Chúc muốn thay quần áo!”
Lục Hoài Nhu bây giờ mới nhớ ra, quay đầu hỏi Tiểu Ngải: “Quần áo giao cho cậu mua đâu?”
“Chết, quên mất tiêu.”
Allen vỗ đầu, vội vàng đem cái bao lớn ở cạnh cửa: “Lại đây, Tiểu Chúc Chúc, để chú Tiểu Ngải lựa quần áo đẹp cho con!”
Lục Chúc Chúc reo lên, hưng phấn chạy tới.
Allen lấy ra một chiếc váy lấp lánh mới từ túi giấy LV: “Đây là sản phẩm mới của mùa này đó, chắc chắn phải mặc nó ra ngoài!”
Lục Hoài Nhu là người mẫu nam được chào đón nhất trên các tạo chí, cháu gái ruột của anh, sao lại không thể đi đầu làn sóng thời trang được!
Lục Chúc Chúc ướm thử trên người mình, sau đó cau mày chê: “Eo! Xấu quá đi mất!”
“Cái gì! Xấu hả! Chiếc váy này được rất nhiều sao nữ đặt đó! Hầu hết mọi người đều không thể mua được đâu đấy nhé!”
Lục Chúc Chúc bĩu môi: “Xấu là xấu! Chúc Chúc không mặc cái này đâu, mặc thì bị các bạn chê cười mất!”
“Ôi, người bạn nhỏ này, rốt cuộc là con có biết thưởng thức nghệ thuật không vậy hả!”
“Thì nó xấu mà!”
Lục Hoài Nhu khoanh tay, xoa mi tâm: “Allen, đầu óc của cậu để chó gặm rồi.”
Cho cô bé mặc loại váy đầm dài dạ hội, chắc là muốn để con bé làm người quét rác bên ngoài đường à?
Anh cảm thấy, chuyện chăm sóc trẻ con vẫn không thể chia sẻ với ai được.
Từ việc học hành, đến ăn mặc, đều phải tự mình làm lấy.
**
Chiều hôm đó, Lục Hoài Nhu liền dẫn Lục Chúc Chúc đến cửa hàng quần áo trẻ em.
Trong cửa hàng có rất nhiều loại, có có những chiếc áo phông, váy xinh xắn của các nhân vật hoạt hình khác nhau mà Lục Chúc Chúc thích, khiến cô bé lóa mắt.
“A! Con thích Iron Man!”
“Con cũng thích Hello Kitty!”
“Váy bánh ngọt này cũng đẹp!”
…
Bởi vì ba hay bận rộn công việc nên Lục Chúc Chúc rất có ít khi được tới ửa hàng quần áo cho trẻ em, những đồ cô bé mặc đều là do ba cô bé mua trên mạng, nói chung là không có quyền lựa chọn.
Cho nên lúc này được tới đây, giống như là đi tới thiên đường vậy.
Trợ lý Allen nhìn những bộ đồ trẻ em này, không ngừng lải nhải: “Trẻ con! Đơn giản! Cháu gái của Hoài gia sao có thể mặc những thứ như vậy được!”
Lục Hoài Nhu cầm một chiếc váy công chúa lên, nói: “Tôi cũng không thể nào sống mãi ở dưới ánh đèn sân khấu được, những lúc người hâm mộ không thấy, tôi cũng là một người bình thường.”
Đã lâu rồi anh chưa cảm nhận được cuộc sống bình thường như thế này.
Lục Chúc Chúc xuất hiện làm anh có cơ hội làm người bình thường.
“Chọn được chưa?” Lục Hoài Nhu hỏi.
Lục Chúc Chúc nhìn hoa cả mắt, cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn, căn bản là không chọn được.
“Vậy… ông nội giúp con chọn đi.” Lục Chúc Chúc nhờ Lục Hoài Nhu giúp đỡ.
Lục Hoài Nhu đi tới, tiện tay chon mấy món.
“Ông nội, đủ rồi, không muốn nhiều như vậy đâu!” Lục Chúc Chúc là một em bé biết tiết kiệm: “Con mặc đủ rồi!”
Lục Hoài Nhu dừng lại, giao cho nhân viên, nói: “Ngoại trừ mấy cái này ra thì gói hết lại.”
Nhân viên nhận lấy: “Vâng ạ, tôi sẽ gói mấy món này lại.”
Nhưng mà, sau khi đi dược mấy bước thì nhân viên bỗng nhận ra, quay đầu kinh ngạc hỏi: “Vậy, cho hỏi, ý anh nói là gói mấy món này ạ?”
Lục Hoài Nhu không hề thay đổi sắc mặt: “Trừ những thứ này ra thì gói hết mấy món còn lại cho tôi.”
Nhân viên hoàn toàn ngơ ngác.
Vị này… hóa ra là muốn mua hết cả cửa hàng!
Trợ lý Tiểu Ngải giật giật khóe miệng.
Này thì nói chỉ muốn làm người bình thường thôi!
Mua hết cả cửa hàng quần áo trẻ em là điều mà người bình thường có thể làm được à?