“Chồng cô là chủ sở hữu bất động sản Quốc Phong thì cũng tuyệt đấy! Nhưng cô có biết ba tôi là ai không?”
Khi Lục Tùy Ý vừa nói xong thì hiệu trưởng đúng lúc bước vào.
Hiệu trưởng nổi tiếng là một người khiêm tốn, là một tấm gương tốt và quản lý học sinh rất khắt khe. Nghe vậy, ông ta lập tức đổi sắc mặt –
“Là ba mẹ, tất cả đều phải nên làm gương cho con cái chứ, sao lại có thể nói như vậy!”
Lục Tùy Ý và mẹ Ninh không dám phản bác, chỉ trầm mặc đứng ở một bên im lặng.
“Ở trước mặt trẻ nhỏ, một bên thì dựa vào chồng, một bên thì dựa vào ba mình, mấy người muốn cho mấy đứa nhỏ nghĩ như mấy người hả?”
Lục Tùy Ý gãi đầu, lúng túng nói: “Hiệu trưởng, là do cô ta bắt đầu chuyện này trước…”
“Cô Ninh, nếu cô không quản lí được con gái của mình thì tôi đề nghị cô nên gọi chồng cô đến đây để giải quyết.”
“Chuyện này…”
Trước khi nói xong, hiệu trưởng quay sang Lục Tùy Ý: “Anh Lục, vì anh đã nhắc đến ba của anh nên tôi cũng nghĩ anh nên mời ba của anh đến xem chuyện này là đúng hay sai.”
“Không… không cần!!!” Lục Tùy Ý sợ đến phát run: “Tôi, tôi sai rồi! Tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa, tôi nhất định sẽ làm gương tốt cho con gái tôi!”
Hiệu trưởng chỉ ngẫu nhiên nói Lục Tùy Ý mà hắn đã xấu hổ đến mức không còn gì để nói, dù sao thì hiệu trưởng nói đúng, trước mặt trẻ nhỏ thì không nên dựa vào ba mình.
Cuối cùng, hiệu trưởng phạt Ninh Dung Nhi cấm túc tại nhà trong 3 ngày, sau đó nộp bản kiểm điểm 800 từ.
Mẹ Ninh đương nhiên không chịu nhận, nhưng đây là trường đứng đầu thành phố, nên không sợ gì bất động sản Quốc Phong, hiệu trưởng thẳn thắn nói: “Trường chúng tôi hoạt động được 20 năm rồi, kiểu học sinh gì cũng đã gặp qua, kiểu phụ huynh gì cũng đã tiếp xúc, nếu cô còn kiên quyết theo ý mình bao che con gái thì xin lỗi, chúng tôi không dạy được con cô nữa, cô có thể suy nghĩ kỹ.”
Hàm ý là nếu cô bé không chịu nhận lỗi và sửa sai thì sẽ bị thôi học.
Khi đó, mẹ Ninh mới nhận ra được mức độ nghiêm trọng của vấn đề này.
Khi đăng ký nhập học, Ninh Dung Nhi không phải làm bài kiểm tra đầu vào, nhờ mối quan hệ nên mới được vào đây. Nếu còn bị thôi học nữa thì…
Mẹ Ninh chỉ có thể chấp nhận ý kiến của hiệu trưởng, khiển trách Ninh Dung Nhi trong văn phòng, hứa sẽ để cô bé về nhà suy ngẫm trong 3 ngày và nộp bản kiểm điểm.
Buổi chiều tan học, Lục Tùy Ý mang chiếc cặp nhỏ, đưa Lục Chúc Chúc ra khỏi trường, dẫn cô bé đến KFC.
Lục Chúc Chúc và Lục Tùy Ý đang lên xe thì Cảnh Tự từ bên kia đường vội vàng chạy tới, gọi cô bé: “Lục Chúc!”
Nhìn thấy cậu, Lục Chúc Chúc nở nụ cười tươi rói: “Anh Cảnh Tự, em và ba em đi ăn KFC này, anh đi cùng nhé!”
“Không.”
“Vậy thì lát nữa trở về em tìm anh chơi.”
Cảnh Tự lấy một chiếc băng keo cá nhân từ trong túi quần ra, xé ra rồi dán lên mặt Lục Chúc Chúc.
Có một vết xước nhỏ trên má trái của cô bé, rất nhỏ, không thể nhìn ra nếu không nhìn kỹ, nên cô giáo không nhìn thấy, ba Lục Tùy Ý không thấy và Lục Chúc Chúc cũng không thấy.
Nhưng Cảnh Tự nhìn ra.
Cậu cẩn thận dán lên cho Lục Chúc Chúc, sau đó dùng ngón trỏ ấn lên: “Mặc dù không để lại sẹo nhưng sẽ ảnh hưởng đến da, dán vào để tránh nhiễm trùng.”
Lục Chúc Chúc cười cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ: “Anh trai Cảnh Tự biết nhiều quá.”
“Sau này nếu trong lớp có ai bắt nạt em thì nói với anh, hoặc nói anh trai của anh. Tụi anh học lớp lớn hơn nên bạn em không dám gây chuyện với tụi anh đâu.”
“Anh Cảnh Tự thật ra cũng không lớn hơn em bao nhiêu mà? Anh vượt lớp mà cũng coi là lớn hơn em hả?”
“Đương nhiên.” Cảnh Tự đưa tay ra xoa đầu cô bé: “Anh cao hơn em một cái đầu nên là anh. Em nghĩ anh không thể bảo vệ được em sao?”
“Chiều cao không chứng minh được điều gì! Sinh nhật của anh Cảnh Tự là ngày mấy? Nói không chừng còn muộn hơn em nữa ấy chứ?”
Cảnh Tự nhìn ra rõ thủ đoạn của cô gái nhỏ: “Em đang cố hỏi ngày sinh nhật của anh chứ gì?”
“Ơ, đâu có.”
Lục Tùy Ý chui đầu ra khỏi cửa sổ xe hơi: “Đi thôi, không thì tới giờ cao điểm phải đợi hết nửa tiếng mới được ăn KFC đấy nhé.”
“Dạ!” Lục Chúc Chúc nhanh chóng chạy lên xe, vẫy tay tạm biệt Cảnh Tự: “Anh Cảnh Tự, tạm biệt nha.”
Cảnh Tự cũng vẫy tay.
Trong cửa hàng KFC, Lục Chúc Chúc và ba Lục Tùy Ý ngồi trên ghế đẩu cao, cùng nhau ăn một phần KFC gia đình.
Lục Tùy Ý bị hiệu trưởng khiển trách nên có hơi xấu hổ nói với Lục Chúc Chúc: “Hôm nay đừng nói cho ông nội biết chuyện gì xảy ra nhé!”
Rõ ràng cô bé đánh nhau với bạn là điều sai trái nhưng Lục Chúc Chúc nhìn ba mình có vẻ thấy sai trái hơn những điều mình làm.
“Ba đừng lo, con sẽ không nói đâu mà.” Bàn tay nhỏ bé của Lục Chúc Chúc vỗ vai hắn: “Chúng ta cùng chí tuyến.”
“Ai cùng chí tuyến với con! Ba là ba của con đó!” Lục Tùy Ý ʍút̼ cánh gà: “Chủ yếu à… chuyện trẻ con đánh nhau là chuyện nhỏ mà ba phải tới giải quyết, nên mặt ba để đâu?”
Lục Chúc Chúc cười nói: “Thật ra là ba sợ ông nội mắng chứ gì.”
“Con bé thúi này, ba giúp con mà con chống lại ba hả!” Lục Tùy Ý giật bím tóc của cô bé.
“Á, tay dính dầu dơ!” Lục Chúc Chúc nhanh chóng né tránh.
Nhưng thật ra, Lục Chúc Chúc nói đúng, Lục Tùy Ý có hơi ngượng ngùng đối với Lục Hoài Nhu.
Mặc dù, chuyện đánh nhau này… hắn xử lý không tốt, còn bị hiệu trưởng phê bình, nhưng với nhân phẩm một người đàn ông không cho phép hắn cứu Lục Hoài Nhu.
Lục Tùy Ý đã trưởng thành và có thể tự lo liệu việc của mình.
“Ở nhà ông nội có vui không?” Nửa tháng Lục Tùy Ý không gặp con gái, nên lo lắng nói: “Nếu không vui thì có thể về nhà.”
“Không phải mẹ đã ký thỏa thuận rồi ạ?” Lục Chúc Chúc nói, “Bây giờ ông nội là người giám hộ của con, mẹ và ba không thể đưa con đi.”
“Nếu ba đưa con đi thì ông nội sẽ đưa ba ra tòa à?”
Lục Chúc Chúc chớp mắt, nghiêm túc nói: “Con nghĩ là có đó.”
Lục Tùy Ý: …
Suy nghĩ một chút thì với tính khí của Lục Hoài Nhu, anh hoàn toàn sẽ làm việc đó.
“E hèm. Dù sao ông nội là ba ruột của ba, còn con là con ruột của ba, lỡ phá thỏa thuận thì có sao đâu.”
Lục Chúc Chúc ngồi thẳng dậy, trịnh trọng nói: “Ba, ba có hiểu được tinh thần của thỏa thuận không?”
Lục Tùy Ý ngậm xương gà, ngây người lắc đầu: “Gì cơ?”
“Từ khi ký vào là ba đã đồng ý với nội dung thỏa thuận rồi, nhất định phải chấp hành theo thỏa thuận!”
“Á à, bây giờ đã học theo cách nói chuyện của ông nội rồi đáy hả?”
Lục Chúc Chúc nghiêm túc: “Đây là nguyên tắc.”
Lục Tùy Ý: “Có muốn thêm một phần khoai tây chiên không?”
“Muốn!”
“Nguyên tắc hay khoai tây chiên?”
Lục Chúc Chúc: …
Bắt nạt trẻ con!
Lục Tùy Ý và Lục Chúc Chúc gọi thêm một phần gà và thêm 2 phần khoai tây chiên, hai người đã có khoảng thời gian vui vẻ.
Lục Chúc Chúc kể cho ba nghe những chuyện gần đây.
“Cái gì! Con nói nữ quỷ Lục Tuyết Lăng cũng ở đó sao? Ở chung với con?”
“Vâng ạ. Nhưng mà khoan đã, bà cô không phải nữ quỷ mà!”
“Con không biết cô ta độc ác thế nào đâu.” Nghĩ đến Lục Tuyết Lăng, Lục Tùy Ý không khỏi rùng mình: “Khi còn bé, bà cô ấy thường làm ba khóc. Chuyên gia bắt nạt trẻ con! Ba sẽ không bao giờ quên năm 10 tuổi đó, vào ban đêm lúc ba đang ngủ say thì bà cô ấy bắt một con nhện lông lá nhét vào mặt ba, khiến ba sợ đến mức tè ra giường, gặp ác mộng 5 năm liên tiếp!”
Lục Chúc Chúc sững sờ.
Khi bà cô còn trẻ là như thế sao?
“Nhưng bà cô rất tốt với con, bà không bao giờ bắt nạt con cả. Khi bị ông nội mắng, bà còn nói cho con.”
“Vậy thì chắc cô ta đang âm mưu điều gì đó rồi.” Lục Tùy Ý bị tra tấn đến nỗi có bóng ma tâm lý: “Chúc Chúc, con không được lơ là. Ở bên bà cô thì lúc nào cũng phải cảnh giác cao độ!”
“Bà cô không như ba nói.” Lục Chúc Chúc lấy ra một sợi dây chuyền nhỏ bằng vàng: “Ba nhìn nè, bà cô cho con cái này đó.”
“Chết tiệt, cô ấy chưa bao giờ cho ba thứ gì tốt như vậy!” Lục Tùy Ý xem kỹ, ghen tị nói: “Sướng nhất con, vàng ròng khảm ngọc luôn đấy nhé.”
Tuy nhiên sau khi lật lại chiếc khóa nhỏ vàng thì thấy hai chữ, trong lòng Lục Tùy Ý chợt im lặng.
Thấy có gì sai sai, Lục Chúc Chúc hỏi: “Ba có chuyện gì vậy?”
Lục Chúc Chúc đeo lại dây chuyền vàng cho Lục Chúc Chúc, nhét vào cổ áo, nói: “Bà cô có nói với con trước đây bà từng có con gái chưa?”
Lục Chúc Chúc ngơ ngác lắc đầu.
“Năm 27 tuổi bà cô mất đi một đứa con gái, đứa bé sinh ra bị thiếu chất, sinh ra chưa được một tháng thì mất. Cái khóa vàng nhỏ này vốn là bà định tặng cho con gái, trên khóa có khắc tên viết tắt của đứa bé.”
Lục Chúc Chúc lấy ra nhìn thì quả nhiên, ở giữa mặt sau có khắc hai chữ LH – Lục Huỳnh
Lục Chúc Chúc nhíu mày, “Em bé đáng thương.”
“Đúng vậy, sau đó thì bà cô không vượt qua nổi, bà bị trầm cảm, suốt ba năm mới giảm đi được phần nào. Ở thời hoàng kim của một diễn viên, một mình bà bôn ba, làm giáo viên dạy nhạc cấp 1 ở làng.”
Lục Chúc Chúc bị hấp dẫn bởi câu chuyện nên chống cằm chăm chú lắng nghe.
“Lúc đó ba còn rất trẻ, nghe được mấy chuyện này từ bà nội ba kể lại.” Lục Tùy Ý nói: “Sau đó, Lục Tuyết Lăng bước ra khỏi bóng tối và bà trở lại sân khấu âm nhạc, dựa vào hơn chục ca khúc nhạc vàng được viết trong vài năm qua, bà cô đã giành được giải thưởng nghệ thuật cao nhất trong thế giới âm nhạc, và con đường đến với cuộc sống sau này gần như được mở ra từng bước một để có được vị trí ngày hôm nay, thật là tuyệt vời đúng không.”
Lục Tùy Ý nói rất đơn giản vì hắn biết rất ít.
“Nói chung là bà cô của con là một thiên tài như ông nội vậy, luôn luôn chăm chỉ và không bao giờ gục ngã, cho nên con phải noi theo hai người đó đấy.”
Lục Chúc Chúc không tập trung vào vấn đề giáo dục, húp miếng súp gà, mà hỏi: “Nhưng mà… ai là ba của đứa bé?”
Lục Tùy Ý: …
“Nói nhiều quá!”
Lục Chúc Chúc le lưỡi, nói theo lời Tưởng Thanh Lâm: “Nói nhiều là bản chất của con gái mà!”
“Quên đi.” Lục Tùy Ý xoa đầu cô gái nhỏ: “Ba còn không biết mà con muốn biết?”
Sau bữa tối, Lục Tùy Ý đưa Lục Chúc Chúc đến trung tâm mua sắm, mua cho cô bé rất nhiều quần áo và đồ ăn vặt.
Thật ra Lục Hoài Nhu đã mua nhiều rồi, mỗi ngày một bộ, cả năm mặc vẫn đủ.
Nhưng Lục Chúc Chúc không nói, cho dù có nói thì ba vẫn sẽ mua cho cô bé, bởi vì dường như đây là điều duy nhất hắn có thể làm với tư cách một người ba.
Lục Tùy Ý lái xe đưa Lục Chúc Chúc về trước cửa nhà Lục Hoài Nhu, nói: “Ngoan ngoãn ở với ông nội nhé. Khi nào ông nội hết giận thì ba đưa con về.”
Lục Chúc Chúc gật đầu mạnh: “Vâng!”
Lục Tùy Ý đặt chiếc túi lớn nhỏ trên bàn đá ở lối vào sân, đặt xuống, từ trong túi lấy ra một chiếc lược nhỏ, tháo tóc rối bù của Lục Chúc Chúc ra, chải lại rồi buộc lên.
“Đừng để bị bắt nạt nữa.” Lục Tùy Ý nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Ông nội con đóng phim nên biết vài chiêu võ thuật đấy. Lúc rảnh rỗi thì nói ông dạy cho, đừng để bị đánh…”
“Con biết rồi!”
Lục Chúc Chúc hỏi: “Ba không vào thăm ông nội ạ?”
Lục Tùy Ý nhìn nhìn ngôi nhà to lớn trước mặt, đây là nơi hắn lớn lên. Nhưng tất cả những ký ức của hắn về nơi này chỉ là cảnh hai ba con cãi nhau.
“Thôi, ba không vào đâu.”
“Sao thế ạ?” Lục Chúc Chúc khó hiểu.
Lục Tùy Ý thu hồi tầm mắt, trên mặt lộ ra vẻ bất lực: “Hồi đó ba cãi nhau với ông nội rất gay gắt, bây giờ thì không còn gì nữa. Ba không thể trở thành niềm tự hào của ông nôi, nên không còn mặt mũi để nhìn ông.”
Lục Chúc Chúc gật đầu ra vẻ hiểu: “Ông nội muốn ba trở thành người như thế nào?”
Lục Tùy Ý xoa đầu cô gái nhỏ: “Ông nội muốn ba trở thành một nhà khoa học và có những đóng góp cho người dân quê hương, giống như ông Viên Long Bình(*) ấy.”
(*): Viên Long Bình (Chữ Hán: 袁隆平, Bính âm: Yuánlóngpíng) sinh ngày 7 tháng 9 năm 1930) là một nhà nông học và giáo dục người Trung Quốc, được biết đến là người lai tạo ra các giống lúa lai đầu tiên vào thập kỷ 70 của thế kỷ trước.
Các giống lúa lai từ đó đã được trồng ở nhiều quốc gia châu Phi, Mỹ, Á, cung cấp nguồn lương thực cho các khu vực có nguy cơ nạn đói, vì đóng góp của mình, ông đôi khi được truyền thông Trung Quốc gọi là “Cha đẻ lúa lai. (Theo wiki)
Lục Chúc Chúc ồ một tiếng, bất lực nói: “Đúng là ba không nên vào.”
“Ô! Cái con nhóc này!”
“Nhưng mà ông Viên Long Bình và ba cũng giống nhau mà.”
Lục Tùy Ý bật cười: “Có phải trong lòng con, ba cũng cứng rắn như ông Viên Long Bình đúng không?”
“Không, ông Viên Long Bình nghiên cứu về gạo, còn ba bán tỏi đen, hai người đều đã có đóng góp vào bao tử của người dân trên toàn quốc.”
Lục Tùy Ý cảm thấy muốn nôn mửa: “Đừng bao giờ nhắc đến từ “tỏi đen” với ba nữa!”
Lục Chúc Chúc cười: “Vâng, không nhắc nữa.”
Khi Lục Tùy Ý quay đầu rời đi, hắn không khỏi liếc nhìn ngôi nhà, thấy bóng dáng Lục Hoài Nhu bên khung cửa sổ.
Anh đang ngồi trên xe lăn, lạnh nhạt nhìn.
Hai ba con đã không gặp nhau nhiều năm.
Dung mạo của ba vẫn trẻ mãi không già, chỉ có đôi mắt thâm thúy không còn hung tợn như xưa, càng thêm điềm đạm, tinh anh hơn một chút.
Còn hắn đã trở thành một người cha.
Lục Tùy Ý không biết phải đối mặt như thế nào nên giả vờ không nhìn thấy rồi quay đi.
Lục Chúc Chúc thấy mắt Lục Tùy Ý đỏ hoe liền hỏi: “Ba bị sao vậy?”
“Gió to, cát bay vào mắt.”
Lục Tùy Ý nói: “Nghe lời ông nội nhé.” Sau đó quay đầu đi thẳng.
Lục Chúc Chúc nhìn ba đang bước xuống bậc thềm, vẫy tay: “Ba có thời gian thì tới thăm Chúc Chúc nha!”
Lục Tùy Ý dùng tay áo lau đi nước mắt, quay đầu lại, le lưỡi.
…
Trước cửa sổ, Lục Tuyết Lăng bưng ly trà đến bên cạnh Lục Hoài Nhu: “Không cho con trai em vào ngồi sao? Dù sao cũng đã nhiều năm rồi.”
Lục Hoài Nhu nói một cách trống rỗng, “Không.”
“Sao thế.”
Khi con trai bước vào nhà thì Lục Hoài Nhu có thể nói chuyện riêng với nó được không?
“Em cũng không còn trẻ nữa, sao còn cáu kỉnh thế.”
Lục Hoài Nhu nhìn cô: “Em rất già à?”
“Gần năm mươi rồi, phải biết thân biết phận chứ, tưởng mình còn trẻ sao?”
“Năm mươi biết đến số mệnh…” Lục Hoài Nhu nắm chặt tay: “Em không chấp nhận số mệnh.”
Bất kể hai mươi ba mươi bốn mươi tuổi, anh cũng chỉ làm việc mình muốn làm, không cần phải về già.
Lục Tuyết Lăng biết quá rõ, xoa đầu anh: “Được thôi, không muốn già thì mãi là em trai đáng yêu của chị.”
“Cũng được.” Lục Hoài Nhu quay đầu hỏi Lục Tuyết Lăng: “Chị giúp em nhổ tóc bạc đi?”
Lục Tuyết Lăng xoa cái đầu trắng bốc của Lục Hoài Nhu, nói không nên lời: “Trắng hết cả rồi, muốn cho chị tìm cái gì?”
“Nhưng màu nó khác nhau mà! Chị già rồi nên nhìn không rõ đấy!”
“Thật là xấu hổ quá!” Lục Tuyết Lăng ngăn Lục Chúc Chúc đang muốn lao vào nhà chơi với mèo lớn: “Tiểu Chúc Chúc, con lại đến nhổ tóc bạc giúp ông nội con đi.”
“Dạ!”
Lục Chúc Chúc chạy đến, nhìn màu tóc của Lục Hoài Nhu, sau đó lấy chiếc kéo từ trong cặp ra, chuẩn bị động thủ.
“Làm.. làm gì vậy!”
“Ông nội trắng hết cả đầu rồi, để con cạo luôn cho ông!”
Lục Hoài Nhu: …
Có hiểu trend này là gì không thế!