Lục Hoài Nhu nhận được điện thoại của con trai Lục Tùy Ý, nói rằng chuyến công tác xảy ra chuyện đột ngột nên cần anh chăm sóc Lục Chúc Chúc thêm vài tuần nữa.
Lục Hoài Nhu bùng nổ ngay sau khi nghe xong: “Lục Tùy Ý! Mày làm gì vậy! Mày chơi tao sao!”
“Không.. con đâu dám! Ba không cần lo lắng cho con bé đâu, chỉ cần cho con bé ăn uống đầy đủ là được. Con bé cứ như là loài cỏ dại vậy, có sức sống mạnh mẽ mà không phiền phức đâu.”
“Thì ra lúc trước mày nuôi con bé như vậy à.”
“Ba, xin ba đó, giúp con đi.”
“Cút! Tao không phải ba mày.”
Lục Hoài Nhu hung hăng cúp điện thoại.
Tức phát điên.
Giống như Lục Tùy Ý nói… Cứ để con bé tự lo, quả thực sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng Lục Hoài Nhu không làm được.
Đứa nhỏ này là cháu gái anh, không thể bỏ mặc.
Mặc kệ Lục Chúc Chúc là quỷ nhỏ nghịch ngợm hay ánh nắng rực rỡ. hôm nà tan học cũng chơi với đám trẻ trong khu, còn trở thành đứa cầm đầu, phía sau là đồng bọn có tâm nghe lời, chỉ chỗ nào là đến phá chỗ đó.
Nhiều phụ huynh đến mắc vốn với Lục Hoài Nhu rằng con gái của họ vốn biết đánh đàn, đánh cờ, viết thư pháp và vẽ tranh, hiền lành lễ phép, nhưng từ khi Lục Chúc Chúc đến, cô bé này cứ quanh co, ngày nào cũng đào giun, mò bùn.
Lục Hoài Nhu nhìn Lục Chúc Chúc mỗi ngày về nhà, khắp người đều dính bùn đất, giống như mấy đứa nhỏ sống trong rừng.
Không thể để tiếp tục như thế này được.
Hôm đó, Lục Hoài Nhu bắt Lục Chúc Chúc về nhà sau cuộc vui hoang dã, hỏi: “Tiểu học rảnh rỗi lắm sao, không có bài tập à?”
Lục Chúc Chúc nói: “Bài tập dễ ẹc, con làm xong ở trường rồi.”
Lục Hoài Nhu: “Giáo viên không giao bài tập gì khác hả? Sao ông thấy hai thằng nhóc nhà bên cạnh lúc nào cũng bận học, đâu có rảnh rỗi như con.”
Lục Chúc Chúc: “Bởi vì hai anh ấy sau khi tan học còn đến lớp sở thích nữa mà.”
Lục Hoài Nhu: “Vậy sao con không đến lớp sở thích?”
Lục Chúc Chúc: “Không ai đăng ký cho con cả, ba rất bận. Thậm chí còn không hay đi họp phụ huynh cho con nữa, còn nói là họp online đi, vậy nên bị cô Trần mắng đấy ạ.”
Lục Hoài Nhu: …
Mặc dù diện mạo anh còn trẻ nhưng ở tuổi này anh vẫn có phương pháp đối phó với vấn đề này!
Con nhà người ta ta có thể đến lớp sở thích sau giờ học thì con nhà anh cũng phải được!
Mặc dù con nhóc này không bao lâu nữa sẽ cút đi nhưng ở với anh ngày nào thì anh sẽ chịu trách nhiệm giáo dục ngày đó.
Sau một hồi gạ hỏi, Lục Hoài Nhu lấy tờ đăng ký lớp sở thích, đưa cho Lục Chúc Chúc xem: “Muốn học cái gì, ông nội đăng ký cho.”
Lục Chúc Chúc ngây người nỏi: “Con không biết.”
“Vậy con thích gì?”
Lục Chúc Chúc suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Anh Dương Kéo.”
Lục Hoài Nhu: …
“Thích cái gì mà thích!”
Lục Chúc Chúc thẳng thắn nói: “Bởi vì anh Dương Kéo giúp con, con còn chưa cảm ơn nữa. Ông nội, có thể dẫn con đi gặp anh ấy được không?”
“Đừng mơ!”
Đó là điều không thể xảy ra trong cuộc sống này!
Lục Chúc Chúc bĩu môi: “Keo kiệt!”
Lục Hoài Nhu nói: “Ông hỏi lại, con thích cái gì.”
“Ừm… con thích đào giun đất, trèo cây, với cả… bắt ốc sên!”
Lục Hoài Nhu dụi mắt, dùng bút đỏ đánh dấu các môn học thuộc hạng quan tâm: “Ông nội chọn cho con nhé.”
Nhìn các lớp học được đánh dấu chói lọi trên tờ giấy, Lục Chúc Chúc khó khăn nghĩ: “Anh Cảnh Tự biết chơi piano đó, nếu cần học piano thì con sẽ qua tìm anh ấy chỉ cho con mà.”
Lục Hoài Nhu: “Vậy sở thích của con là cái gì!”
“Sở thích của con ạ…” Lục Chúc Chúc suy nghĩ, mới nói, “Vậy… lúc trước con thấy Ninh Dung Nhi khiêu vũ trong một bữa tiệc tối ý, con chọn khiêu vũ nhé?”
Lục Hoài Nhu cuối cùng cũng hài lòng, chuẩn bị dùng bút đánh dấu lớp học khiêu vũ, nhưng nghĩ lại thì nên đăng ký lớp nào! Anh là một vũ công hàng đầu đang sống trước mặt con bé đây mà?
Anh gạch bỏ lớp khiêu vũ, “Ông có thể dạy con khiêu vũ nếu con muốn. Giờ chọn lại đi, chọn lớp mà con thích ấy.”
“Con thích vẽ, thích hát, thích Toán, ông nội đăng ký cho con đi…”
Lục Hoài Nhu lắc đầu, cảm thấy điều này sẽ không hiệu quả.
Anh đã ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, biết rằng chỉ cần làm tốt công việc của mình thì anh ấy mới có cơ hội làm nên chuyện.
Cố gắng mọi thứ sẽ chỉ mang lại kết quả chung chung và tầm thường, mọi thứ đều có thể thực hiện được, nhưng không tinh tế, vì vậy anh phải trau dồi sở thích thực sự của cô gái nhỏ.
“Vậy thì đăng ký lớp Toán nhé.” Lục Hoài Nhu trực tiếp giúp Lục Chúc Chúc quyết định: “Ông đã hỏi giáo viên chủ nhiệm của con rồi, điểm Toán của con rất tốt, rất có tiền đồ.”
“Ồ.”
Lục Chúc Chúc cũng không phản đối, cô bé thích nhiều thứ, trong đó cũng có Toán.
Vì vậy, Lục Hoài Nhu đã tick chọn cho Lục Chúc Chúc lớp Toán cho Lục Chúc Chúc.
Cuối tuần, Lục Hoài Nhu đưa Lục Chúc Chúc đến lớp học Olympic Toán, trùng hợp gặp Triệu Tư Gia và Cảnh Tự ở cầu thang.
“Anh Lục, anh cũng đưa Chúc Chúc đến đây à?”
“À, vâng.”
Lục Hoài Nhu không thích gặp hàng xóm ở ngoài đường, vì lúc chào hỏi rất phiền phức nhưng thấy là Triệu Tư Gia, người đã cho anh nếm thử món ếch chiên mắm siêu ngon thì thái độ thay đổi –
“Chị cũng đưa con trai đến lớp sở thích à.”
“Vâng, tôi đưa Cảnh Tự đến lớp Olympic Toán.”
Lục Chúc Chúc ngạc nhiên: “Thì ra con và anh Cảnh Tự học cùng lớp!”
Cảnh Tự nói: “Chắc là không đâu, anh học lớp 6 cơ.”
“Ồ.” Lục Chúc Chúc thất vọng, “Em học lớp 1.”
“Em thông minh mà, có gốc Toán rất vững. Chắc là sẽ không quá khó đối với em đâu.”
“Vâng! Em sẽ chăm chỉ học tập.” Lục Chúc Chúc đi đến bên cạnh cậu, kiễng chân lên, nói nhỏ vào tai cậu, “Anh Cảnh Tự, tan học chờ em nhé, em dẫn anh đi đào giun đất!”
“Cái gì, đào giun đất cái gì!” Lục Hoài Nhu kéo cô bé trở về: “Còn dám rủ người khác đi đào giun hả! Học không được thì thôi còn rủ người khác nghịch ngợm!”
Không dưới 3 ngươi phụ huynh đã tố cáo anh, cho rằng Lục Chúc Chúc đã làm hư con cái của họ, vậy mà bây giờ dám làm càn trước mặt một người phụ huynh đây để dằn mặt ông nội!
Triệu Tư Gia vội xua tay nói: “Không sao mà! Bản tính trẻ con ham chơi lắm. Tôi còn hy vọng Cảnh Tự nhà tôi có thể đi chơi nhiều hơn, nhưng thằng bé lại không thích…”
Triệu Tư Gia chưa nói xong thì Cảnh Tự lên tiếng: “Lục Chúc, mấy giờ em tan học?”
“ giờ rưỡi!”
“Ừ, anh sẽ đợi em.”
Lục Chúc Chúc vui vẻ nói: “Vâng ạ!”
Triệu Tư Gia ngạc nhiên, Cảnh Tự, đứa trẻ hay rụt rè lúc trước bây giờ đã biết kết bạn!
…
Lục Hoài Nhu đưa Lục Chúc Chúc đến trước cửa lớp học, Lục Chúc Chúc nói tạm biệt: “Ông nội lát nữa đừng đón con, con về với anh Cảnh Tự.”
“Biết rồi.” Lục Hoài Nhu cáu kỉnh xoa đầu cô bé: “Lên lớp nhớ nghe lời đó!”
“Con biết rồi!”
Anh nhìn Lục Chúc Chúc bước vào lớp, ngồi thẳng lưng ở hàng ghế đầu, sau đó mới xoay người rời đi.
Lúc xuống lầu, anh lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho trợ lý Allen: “Đặt mua cho tôi một cái máy tính, loại văn phòng kinh doanh chuyên nghiệp nhất.”
Allen: “Hoài gia, anh định làm gì vậy?”
Lục Hoài Nhu: “Tôi vừa mới đăng ký cho bé con nhà tôi vào lớp Toán học, Có thể tương lai nhà họ Lục sẽ có một nhà khoa học hay phi hành gia gì đó.”
Allen:
Anh nghĩ nhiều rồi.
Học sinh lớp Toán về cơ bản là trẻ mầm non và cấp 1. Hầu hết các bạn nhỏ đều đã nắm được các thuật toán cộng, trừ, nhân, chia đơn giản nhất ở lớp mẫu giáo.
Trong đó có Lục Chúc Chúc, cô bé có vẻ có năng khiếu về Toán học, khi còn học lớp mẫu giáo, cô giáo đã dạy những điều cơ bản cho học sinh, nên kiến thức nền của cô bé rất tốt.
Tỷ lệ học sinh nam và học sinh nữ trong lớp không tương đối nhau, số học sinh nam nhiều hơn. Không giống như các lớp múa hay lớp Văn bên cạnh, nữ nhiều hơn nam, Lục Chúc Chúc là một trong số ít bạn nữ có trong lớp.
Bạn cùng bàn Lục Chúc Chúc, Vương Tử rất tích cực trả lời câu hỏi. Mỗi khi giáo viên đặt câu hỏi, các bạn khác thì đang chìm dắm vào phép tính, còn cậu ấy đã tính xong và giơ tay trả lời.
Những phép cộng, trừ, nhân, chia chỉ là những thứ cỏn con đối với Lục Chúc Chúc, cô bé có thể tính mà không cần viết nháp.
Vì vậy cô bé lười biếng ngáp dài chờ giáo viên dạy sang bài khác, để cô bé có thể nhanh chóng được học cùng lớp với anh Cảnh Tự.
Bạn nhỏ thiên tài ngồi cùng bàn thấy Lục Chúc Chúc chán nản, tưởng cô bé nghe không hiều nên ân cần nói: “Cậu không biết làm câu nào thì có thể hỏi mình nè.”
“Ừ! Cảm ơn cậu! Nhưng không có gì đâu.”
“Mình tên là Vương Tử, còn cậu?”
“Vương Tử à? Vậy mình tên là Công chúa.”
Vương Tử cười cười khi nghe Lục Chúc Chúc trêu đùa, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, biết cô bé đang đùa tên của mình thì giải thích: “Ơ, không phải, là Mộc Tân, Tử.” (*)
(*): Mộc Tân, Tử. ý là chữ 木 ghép với 辛 thành 梓 (木辛的梓)
Lục Chúc Chúc dừng lại và nói: “Chào Vương Tử, mình tên là Lục Chúc Chúc.”
“Chúng ta là bạn tốt của nhau nhé!”
“Được!”
Khi tan học, thầy Tần để lại một số câu hỏi cho học sinh trên bảng đen như là bài tập về nhà để mọi người hoàn thành sau giờ tan học.
“Các câu hỏi bên phải dành cho học sinh nam, còn bên trái dành cho nữ. Các câu hỏi này phải được hoàn thành đúng thời hạn, phụ huynh sẽ phải ký tên rồi mới nộp lại.”
Lục Chúc Chúc tò mò giơ tay hỏi: “Thầy Tần, tại sao bài tập cho nam và nữ lại khác nhau vậy ạ?”
Thầy Tần nói không chút giấu diếm: “Bình thường thì nam sẽ học giỏi Toán hơn nữ, cho nên câu hỏi của nam sẽ khó hơn.”
Nghe thấy câu này, mấy bạn nam trong lớp càu nhàu và phàn nàn, tại sao câu hỏi của con gái lại đơn giản hơn, các bạn ấy cũng muốn làm những câu hỏi đơn giản!
Lục Chúc Chúc càng khó hiểu: “Tại sao con trai lại học giỏi Toán hơn con gái ạ?”
“Bởi vì nam sinh có tư duy tâm sinh lý tốt hơn nữ sinh.” Thầy Tần chỉ vào lớp Văn bên cạnh, “Đương nhiên là các bạn nữ không nên nản lòng. Ai cũng có sở trường và sở đoản riêng. Các em nhìn lớp Văn bên cạnh này, nữ nhiều hơn nam đấy.”
Lục Chúc Chúc không hài lòng với đáp án này: “Thầy Tần, thầy phân biệt!”
Thầy Tần sửng sốt, nhưng không ngờ rằng Lục Chúc Chúc, một cô bé dưới 6 tuổi lại có thể nói từ “phân biệt”, nếu tranh luận thêm nữa thì có thể cô bé sẽ nói phân biệt giơi tính luôn đấy!
Thầy Tần nghiêm nghị nói: “Học sinh Lục Chúc Chúc, tôi vừa thấy em ngủ gật trong lớp, không nghiêm túc nghe giảng. Hay là do em không hiểu?”
“Không phải ạ!” Lục Chúc Chúc nói: “Em hiểu mà, ở mẫu giáo em học rồi!”
Ba nói rằng lớp mẫu giáo của cô bé là lớp rất tốt. Được dạy tất cả mọi thứ, kế cả cắt giấy, vẽ tranh, số học và tiếng Anh. Nên nền tảng đã tốt hơn các bạn khác.
Thầy Tần cảm thấy Lục Chúc Chúc đang khoác lát, “Được rồi, Lục Chúc Chúc, em học giỏi rồi thì lên làm hết mấy câu này đi, nếu làm đúng thì thầy tha lỗi! Nếu không, sau này vào lớp phải ngoan ngoãn và đừng thắc mắc với thầy giáo nữa!”
“Làm thì làm.” Tính khí của Lục Chúc Chúc càng bướng bỉnh, cô bé bước tới bục giảng, nhìn những câu hỏi mà thầy Tần đã ghi ra.
Thiên tài nhỏ Vương Tử không khỏi đổ mồ hôi, những câu hỏi này thực sự rất khó, có phép cộng trừ nhân chia, phép toán hỗn hợp. Thậm chí có một số câu hỏi là câu hỏi học trước, không được dạy trong lớp hôm nay..
Thầy Tần thấy Lục Chúc Chúc vò đầu bứt tai, suy nghĩ chưa kịp nháp thì cười lạnh.
Năm nào cũng có học sinh cứng đầu, và thầy cũng có phương pháp riêng để đối phó.
Nhưng ông không ngờ rằng, sau khi Lục Chúc Chúc suy nghĩ một hồi thì đột nhiên trực tiếp cầm phấn viết đáp án.
Câu thứ nhất, câu thứ hai, câu thứ ba, và câu thứ tư.
..
Lục Chúc Chúc thật sự đã viết đáp án đúng! Đúng! Hoàn thành các câu hỏi cho con trai chỉ trong vài phút!
Lục Chúc Chúc tức giận nói với thầy Tần: “Em đã làm hết câu hỏi của các bạn nam rồi, thầy Tần, thầy Tần viết lại câu hỏi công bằng đi!”
Thấy Tần miễn cưỡng lau bảng đen với vẻ mặt ủ rũ: “Vì Lục Chúc Chúc đã chứng minh rằng con gái có thể học Toán tốt bằng con trai nên các bạn nữ cũng nên làm những câu như của các bạn nam đi.”
Ban đầu, ông ta nghĩ con gái sẽ phàn nàn muốn làm những câu đơn giản, nhưng không ngờ rằng, số ít con gái lại tham vọng hơn, tất cả đều nói: “Con trai làm được thì tại sao chúng ta lại không?”
“Cứ làm đi, còn gì tuyệt bằng!”
Lúc này, Vương Tử dẫn một dám con trai đến vỗ bàn nói: “Không phải thầy Tần nên nói xin lỗi Lục Chúc Chúc sao ạ?”
“Thầy Tần xin lỗi đi!”
Tất cả mọi người đều muốn nhìn thấy giáo viên xin lỗi học sinh. Thật thú vị, đúng là dịp hiếm hoi.
“Thầy Tần xin lỗi Lục Chúc Chúc đi!”
“Xin lỗi đi!”
Thầy Tần trừng mắt nhìn đám con trai đứng trên bục.
Rõ ràng là ông ta ưu tiên cho bọn con trai hơn vậy mà dám nhóc này lại phản bội ông để bênh Lục Chúc Chúc!
Đúng là con nít… luôn cùng chung chí tuyến.