"Anh em họ xa."
"Có liên quan gì đến một ông Vua Đỏ không mẹ?" Charlie hỏi.
"Ba của con hay nhắc đến ông ấy."
"Sao nội Bone lại đưa con chiếc cà vạt không có thêu chữ "Y" ?"
"Có lẽ để chờ con phải tự khẳng định mình trước đã, Charlie. Có thể họ nghĩ con sẽ lạc đường lạc lối... giống như ba Lyell của con vậy."
Cô đút chiếc cà vạt vô giỏ xách của Charlie.
"Với lại, con không bao giờ biết đâu, có thể con sẽ cần tới nó."
Khi mẹ đi khỏi, Charlie lấy chiếc cà vạt ra xem xét. Chất liệu mềm và bóng, có lẽ bằng lụa hay bằng xa-tanh. Nó áp cà vạt lên mặt và hít hít. Có mùi giông giống như mùi mẹ nó, khi mẹ còn quần áo đẹp đẽ để mặc. Tất cả những bộ đồ đẹp nhất của mẹ đều sờn cũ. Bất giác, Charlie chợt nhận ra, bây giờ mẹ nó trông có hơi rách rưới.
Sáng hôm sau, ngoại Maisie dọn cho Charlie một dĩa điểm tâm đầy tú hụ. Ráng lắm nó cũng chỉ trệu trạo nhai được một chút thịt lợn xông khói, không hơn. Bụng nó lại đang nhộn nhạo cả lên.
Nhà bếp hình như toàn những người cũng đang hồi hộp. Ngay cả Ông cậu Paton cũng có mặt.
"Đáng ra ta lái xe tới đó, nhóc con," ông bảo Charlie. "Nhưng quanh đó một dặm không có chỗ đậu xe. Giáo viên ở đó chỉ khư khư giữ chỗ đậu xe cho họ thôi."
Tất cả mọi người đều lộ vẻ không thoải mái, biết rằng dù gì thì Ông cậu Paton cũng không thể ra ngoài vào ban ngày, sau đó nội Bone bảo:
"Đã kêu taxi rồi. Tới bây giờ."
"Con không muốn đi Taxi," Charlie kêu lên. "Trông con như thằng khùng vậy."
Trong nước mắt và những nụ hôn của ngoại Maisie, trong một cái vẫy tay của Ông cậu Paton, và trong một nụ cười trang nghiêm của nội Bone, Charlie và mẹ nó bị tống đại vô chiếc taxi. Họ được thả xuống bên lề một con đường dẫn tới Học viện, và đi bộ qua một quảng trường thời Trung cổ, có sỏi và đá cuội bao quanh một đài phun nước bằng đá, hình đàn thiên nga. Thẳng tới là một toà nhà xám, cao vọi, nguy nga và mang vẻ cổ xưa. Những bức tường cặp sát quảng trường cao cỡ một toà nhà năm tầng, với những cửa sổ của một trong hai toà tháp. Mặt cô tái mét, và trong một thoáng, Charlie nghĩ là mẹ nó sắp xỉu đến nơi.