Kỳ Nghỉ Bị Hỏng
Bà cô Venetia lôi Charlie về nhà, móng tay bà bấu chặt cổ nó. Charlie hết thụp xuống lại vùng vẫy suốt dọc đường, nhưng không sao thoát khỏi những móng vuốt cứng như thép đó.
Nội Bone đang đứng đợi họ ở hành lang, mặt bà nặng như đeo đá.
"Tốt lắm, Venetia. Cần phải có đôi chân trẻ khỏe để bắt một tên tội phạm."
"Cháu mà là tội phạm?" Charlie phản đối.
Nó liếc đôi ủng đỏ của bà cô Venetia. Đôi chân của bà ấy không lấy gì làm trẻ khỏe cho lắm. Bà ấy chỉ gian manh, thế thôi.
Nội Bone thúc nó vô bếp; nó ngồi xuống, xoa bóp cái cổ của mình.
Mẹ Charlie ngước lên khỏi trang báo:
"Có chuyện gì vậy?"
"Chúng ta có một thằng hư đốn," nội Bone xối xả. "Phải vậy không,Charlie? Và một thằng dối trá."
"Không phải," Charlie lầm bầm.
"Ô! Tao nói "phải" đấy." Nội Bone ngồi đối diện và ngó lăm lăm vô mặt Charlie. "Nó có một cái thùng không phải là của nó, nhưng nó không thể mở cái thùng ra được."
Charlie chưa kịp ngăn cho nội Bone ngừng nói, thì bà cô Venetia đã thọc tay vô túi áo nó và rút ra bịch chìa khóa.
"Cái gì đây?" Bà vừa hỏi, vừa rung mớ chìa khóa lạch cạch trên đầu nó.
"Charlie, chìa khóa đó của ai?" Mẹ nó hỏi.
"Không của ai cả. Đó là... một người bạn cho con. Chơi thôi mà."
"Đồ nói láo," nội Bone gầm lên.
"Đừng gọi nó như vậy chớ," mẹ Charlie giận dữ. "Sao mẹ biết được chuyện đó là không có thật?"
"Amy thân yêu, tôi biết rõ con trai cô hơn cô đấy," nội Bone lạnh lùng. "Một kẻ đúng lý ra phải biết rành hơn về cái thùng đã cho thằng bé cái thùng. Một kẻ nào đó không có quyền giữ cái thùng đó, và cái thằng ngu này lại đem giấu nó đi, chắc chắn là ở trong nhà thằng Benjamin."
"Con không hiểu nội đang nói gì," Charlie cãi. Nó nhất định không trả lời thêm một câu hỏi nào nữa, và cuối cùng nội Bone đành bỏ cuộc.
Với nụ cười hiểm độc, bà cô Venetia thảy mớ chìa khóa xuống bàn.