Chấp Niệm - Thiệu Ly

Chương 97

-Edit: Tiểu Ma Bạc Hà-

-Beta: Yue Yue-

Mãi cho đến lúc này Đông mới bắt đầu khủng hoảng và sợ hãi, và mãi đến giờ phút này cậu mới hiểu tại sao cậu lại được sinh ra trên đời này, là vì Cẩm, vì tình yêu và sự kiên trì vượt xa những gì cậu từng nghĩ mà anh đã dành cho cậu… Nhưng bây giờ, tất cả đều mất đi…

Hai loại thuốc ‘con rối’ và ‘một đêm hoan ái’ này chẳng hề xa lạ với Đông bởi vì nó đều được nghiên cứu trên cơ thể cậu. ‘Con rối’ có thể làm cho một người lí trí đến mức nào cũng bị biến thành con rối mặc cho người khác điều khiển, vậy còn chưa tính, điểm đặc biệt nhất là người khác không thể nhìn ra điểm khác thường mà sẽ tưởng những hành động của người bị điều khiển kia hoàn toàn tự nguyện. ‘Một đêm hoan ái’ sẽ biến người uống thuốc trở thành cỗ máy tình dục hoàn mỹ nhất trên đời.

Nghe thấy tên hai loại thuốc này cùng với những lời Tự Phương vừa nói Đông đã đoán được kế hoạch của bọn họ… Đã qua ba ngày mà Cẩm vẫn chưa tìm đến có nghĩa là kế hoạch này đã thành công…

Cẩm… Đã tin Tự Phương và quên đi cậu…

Cả người Đông đều suy sụp, cậu nhắm mắt lại, không còn hi vọng gì: “Đi ngay!”

Tự Phương bực tức nhắc nhở: “Đông, đừng quên tình cảnh của cậu bây giờ.”

Đông cúi đầu cười mỉa mai: “Bây giờ tôi đã là con chim trong lồng, là cá trên thớt, các người còn tiếc một chút thời gian sao? Dù là hành hình tội phạm thì cũng nên bố thí cho người ta một chút nhân từ chứ!”

Tự Phương cũng không phải là người tàn nhẫn tuyệt tình, hắn ta còn đang áy náy với Đông, bây giờ bị Đông nói như vậy lại càng chột dạ, nhất thời chẳng biết đáp lại thế nào.


Đông xoay người vào trong, nhắm mắt lại, miễn cưỡng noi: “Anh Thành Nhất, làm ơn, để cho tôi yên tĩnh một chút được không?”

Nghe được mấy chữ ‘anh Thành Nhất’, tim Tự Phương chợt đập một cái, để lại một câu: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai bắt đầu thí nghiệm.” Rồi rời hỏi phòng như chạy trốn.

=========Phân cách tuyến==========

Ngày hôm sau, Thiên Diệp cũng có mặt nhưng sắc mặt của ông ta và Tự Phương không tốt lắm.

Thiên Diệp rút hai túi máu trên người Đông, đến khi rút tới túi máu thứ ba thì mặt Đông đã trắng bệch, ông ta không khỏi do dự.

Đông cười mỉa: “Sao vậy? Thì nghiệm lần này là muốn thử coi rút bao nhiêu túi máu thì tôi mới chết hả?”

Lúc này Tự Phương mới hậm hực nói: “Kính Ngôn bị Cẩm bắt đi, anh ta yêu cầu hôm nay phải trao đổi con tin, thí nghiệm không làm kịp nên đành phải giữ lại máu của cậu.”

“Trao đổi con tin?” Đông im lặng một lúc lâu mới nói: “Các người có lấy được bao nhiêu thì cứ lấy đi! Chỉ sợ sau này sẽ không còn cơ hội đâu.”

Thái độ Đông cực kì bình tĩnh lại làm cho người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo, Tự Phương không nhịn được hỏi: “Tại sao?”


“Tại sao?!” Giọng Đông trở nên sắc bén: “Tự Phương, anh không biết hay cố giả vờ như không biết?”

Tự Phương bị Đông hỏi như thế liền chột dạ cúi đầu không dám đón lấy ánh mắt cậu.

Dù là thần thánh sau khi xem được CD kia cũng không thể tha thứ cho Đông, lần này Cẩm bắt Kính Ngôn để trao đổi Đông về, còn tuyên bố Đông để cho Đông bị tổn hại gì chính vì anh tính toán muốn trả thù cậu.

Cẩm đối phó với kẻ thù độc ác như thế nào ai cũng biết, thủ đoạn trừng phạt dành cho kẻ phản bội Hội Tam Hoàng lại càng làm người ta khiếp sợ, lần này Đông… Chỉ sợ là chết không thể nghi ngờ…

Thiên Diệp và Tự Phương liếc nhìn nhau, tuy cảm thấy có lỗi với Đông nhưng vẫn rút thêm một túi máu nữa.

Đông nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác máu trong người cạn dần… Đây là sinh mệnh mẹ đã ban cho cậu… Mẹ…

Đông giãy dụa trong im lặng hồi lâu, cuối cùng cậu cắn răng nói: “Thiên Diệp, ông hãy hứa với tôi, tuyệt đối đừng để mẹ tôi biết chuyện trước kia…”

Tay Thiên Diệp dừng lại một lát, không nói gì.

“… Nhất định đừng để bà nhớ lại tôi mới là con trai ruột của bà ấy…”

Mẹ, nếu mẹ có thể vui vẻ, hạnh phúc… Dù bị cả thế giới bỏ quên con cũng không quan tâm…

Tuy đã nghĩ như vậy nhưng bóng người hiện ra trong đầu vẫn làm tim cậu đau quá…

Thiên Diệp mím môi nhìn túi máu cuối cùng, vừa rút kim tiêm vừa nói: “Được, tôi hứa với cậu.”

“Còn nữa, nói với Kính Ngôn, nếu cậu ta dám làm mẹ tôi đau lòng, dù tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu ta!”