Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-
-Beta: Yue Yue-
Cẩm vội vàng buông tay nhưng trên vòng eo trắng nõn ấy đã hằn lại những vết ứ đọng. Thật ra trừ ở eo thì những chỗ khác trên người cậu cũng không tốt hơn bao nhiêu, dấu vết kích tình mãnh liệt đêm qua bây giờ nhìn lại có chút đáng sợ khiến anh thật không thể tưởng tượng nổi sự điên cuồng đêm qua của mình…
Ngực lập tức bị áy náy và thương tiếc lấp đầy, anh không nhịn được cúi đầu hôn lên thái dương cậu. Đông lẩm bẩm mấy tiếng rồi vùi vào lòng anh, lúc đó, anh cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Quan hệ của hai người bắt đầu mất khống chế từ lúc anh bị bỏ thuốc, vậy thì hôm nay… Là sự thay đổi của bước ngoặc đó… Chắc đây chính là… Dụng ý của Đông!
Ôm cả người cậu vào lòng, Cẩm phát hiện ra nhiệt độ của Đông có chút kì lạ… Hình như là sốt nhẹ rồi! Anh chau mày, không khỏi hối hận tối qua đã không không chế được bản thân.
Thật ra… Tuy có chút mơ hồ nhưng anh vẫn còn tỉnh táo, có lẽ do rượu hôm qua không nhiều lắm, cũng có thể là vì bài học lần trước quá thê thảm nên lần này anh vẫn giữ lại cho mình chút ý thức, anh vẫn mơ màng biết được mình đang làm gì, một lần lại một lần muốn cậu một cách thô bạo…
Đúng vậy, đương nhiên anh cũng có tức giận, cũng có không cam lòng, vậy nên trong tiềm thức anh muốn mượn cơ hội lần này để trút hết tất cả đồng thời xác nhận người trong lòng thật sự thuộc về anh…
Thật ra Cẩm cũng không rộng lượng như lời anh nói… Một mặt bạo lực, hung tàn và vô tình của anh chỉ cần một lần sơ sẩy sẽ lộ ra, hậu quả chính là tình cảnh như bây giờ, làm cho anh không ngừng hối hận…
Nghĩ đến đây, lực tay của anh lại tăng lên làm cho người bị anh ôm không thoải mái rên lên một tiếng, Cẩm vội vàng thả lỏng tay, cúi đầu xuống thấy Đông đã tỉnh giấc.
Cậu vẫn còn buồn ngủ nhìn Cẩm thì thào: “Trời ạ! Không phải tác dụng của thuốc vẫn chưa hết đấy chứ? Tôi không được nữa đâu!”
Cẩm cười khẽ một tiếng, áy náy nói: “Xin lỗi em…”
“Không sao.” Đông lười biếng nhắm mắt lại: “Người ta nói tự tạo nghiệt thì không thể sống mà.”
Những lời này của Đông là một lời hai nghĩa, một là nói chuyện tối qua cậu tự cho Cẩm uống rượu pha thuốc, đồng thời là chuyện ngày trước cậu đã đưa Chức Hương lên giường anh.
Làm sao Cẩm có thể không hiểu, anh khẽ hôn lên môi cậu, nói: “Biết hối hận là tốt rồi, lần sau em đừng có chơi như thế nữa.”
Đương nhiên một câu này cũng có hai nghĩa.
Khóe môi Đông khẽ nhếch, cười như không cười: “Hừ! Được lợi còn khoe mẽ!”
Cẩm khẽ vuốt má cậu, than nhẹ: “Sao lại khó nuôi như vậy, mới có vậy đã phát sốt rồi.”
“Mới có vậy?!” Đông không nhịn được oán giận: “Anh có muốn thử một chút cái gọi là ‘mới có vậy’ của anh không?”
Cẩm bật cười: “Chờ em thật sự khỏe lên rồi tôi sẽ mặc cho em giày vò!” Tiếng cười của anh nhỏ dần, anh nhìn cậu dịu dàng nói: “Em chuyển đến đây được không? Thỉnh thoảng mới gặp được em tôi không yên tâm chút nào!”
Đông lại hừ một tiếng: “Để tiện cho anh làm mấy chuyện ‘mới có vậy’ thì có!”
Cẩm hào phóng gật đầu thừa nhận: “Ừ, đương nhiên đó cũng là một trong những mục đích.”
Đông đã sớm nhắm mắt lại nhưng cũng không nhịn được mở ra hung hăng lườm anh, đáng tiếc cả người cậu đều vô lực, cáu giận phát ra từ ánh mắt cậu chẳng những không sắc bén như ngày thường mà ngược lại cực kì mê người.
Ngón tay đang ngao du trên mặt cậu không nhịn được đưa lên khóe mắt câu hồn kia, trong lời nói cũng có chút dụ hoặc: “Em có thể suy nghĩ một chút không?”
Đông nhìn Cẩm nghiêm túc trả lời: “Tạm thời không được.”
Nghe cậu nói như thế Cẩm cũng không thất vọng, nếu đồng ý ngay thì đó đã không còn là Đông nữa, hơn nữa lời của cậu vẫn có thể xoay chuyển được, ‘tạm thời không được’ vậy thì qua một thời gian nữa sẽ được. Anh không muốn hỏi thêm nữa, nếu anh đã đồng ý trả lại tự do cho cậu thì anh cũng tự tin sẽ chờ được đến ngày cậu hoàn toàn tin tưởng anh.
Anh giả vờ bất đắc dĩ hỏi: “Làm người giao hàng thú vị như vậy sao?”
“Thú vị hơn ngồi không ở đây!” Đông đáp rất nhanh.
Câu này không thể phủ nhận được, trời sinh Đông rất biết làm người ta yêu thích, người trong công ty và khách hàng đều rất tốt với cậu, mọi người đều yêu thương cậu như vậy chính là may mắn của cậu.
Cẩm không nói gì nữa, anh vuốt tóc Đông, giọng nói trầm bổng như thôi miên: “Ngủ thêm một lát nữa đi, tôi ngủ với em.”
Đông ngáp một cái: “Đáng lẽ tôi còn đang ngủ.” Sau đó híp mắt cảnh cáo anh: “Nếu anh đã dậy rồi thì đừng có ôm tôi, anh siết người ta khó chịu lắm…”
“Thức dậy tôi sẽ xoa bóp cho em.” Đây là thành ý to bự nhất rồi.
“Tôi muốn Tiểu Mộ.” Đáng tiếc một phần mặt mũi Đông cũng không thèm cho.
Cẩm còn đang định lôi kéo thêm thì Đông đã nhắm mắt đi ngủ, anh chỉ đành cười bất đắc dĩ, ở đáy mắt kia đều là tình cảm ngọt ngào…