-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-
Sau khi rời khỏi cửa hàng của Nguyệt Tử, tâm trạng Đông rối bời hết cả lên. Cậu khởi động xe đi lung tung, vô tình chạy đến căn nhà cậu giúp Cẩm trông coi, tâm trạng nhấp nhô của cậu liền từ từ bình ổn xuống. Thì ra vẫn có một nơi cậu có thể thả neo, vẫn có một người cậu có thể dựa vào.
Bước chân của cậu hơi nặng nề, mở cửa ra, chào đón cậu vẫn là một căn phòng sáng ngời cùng với vẻ mặt tươi cười của người nào đó, dường như tất cả âm u và trống rỗng của cậu cũng trở nên phong phú và sáng ngời từng chút từng chút một.
Cẩm đưa dép đi trong nhà cho cậu, nhận lấy cặp sách trong tay Đông cười trêu ghẹo: “Lại chạy đến nơi nào làm biếng rồi!”
“Loại chuyện này làm sao chia sẻ với ông chủ được, lần sau bị tóm gọn rồi làm sao.” Đông cong môi lên, cười nhạt.
Như là nhận ra vẻ mặt Đông không đúng, nụ cười của Cẩm tắt đi thay vào đó là quan tâm không hề che dấu: “Xảy ra chuyện gì?”
Đông lắc đầu, mệt mỏi nói: “Hai ngày trước nhìn thấy một con mèo con bị vứt bỏ, hôm nay đi ngang đó muốn xem nó một chút, không ngờ nó đã bị xe đụng chết…”
Cẩm do dự một lát, anh vươn tay ôm Đông vào lòng mình nhẹ giọng an ủi: “Đến thiên đường sẽ có rất nhiều người chăm sóc cho nó.”
“Nếu trên thiên đường cũng không có người muốn nhận nó thì sao?” Giọng nói đứt quãng từ người trong lòng anh có chút khàn khàn.
“Không đâu, người trên thiên đường không cần đi làm, chắc chắn sẽ nhàn rỗi đến phát chán nên có thêm một con mèo nhỏ để giết thời gian thì sẽ vui lắm, nói không chừng bây giờ đang có một đám người đánh nhau đến đầu rơi máu chảy để giành lấy nó!”
Đông buồn cười: “Thì ra làm mèo còn tốt hơn làm người.”
“Không phải em đã hiểu rõ chuyện này khi còn ở nhà họ Cẩm rồi sao?” Cẩm cười cười ấm áp nói: “Sau này nhìn thấy con mèo hoang nào bị vứt bỏ trên đường thì em cứ mang về, vừa vặn có thể làm bạn với Chiêu Tài và Tiến Bảo.”
Nhớ tới lúc ‘làm bạn’ với Chiêu Tài và Tiến Bảo, Đông không nhịn được bật cười: “Thì ra tôi cũng là mèo hoang!”
Cẩm nghe mấy lời này cũng cười ha ha lên: “Có điều con mèo hoang như em có lộc ăn hơn chúng nó, Ma Mĩ nướng một con cá, hấp cách thủy một con, còn lại thì làm sushi bắt tôi đưa tới đây.” Nói xong thì chỉ chỉ cái bàn ăn.
Mấy món kia đã được bày sẵn ra bàn ăn, Đông nhìn mà trong lòng cũng trở nên ấm áp: “Ngày mai anh thuận đường đưa đến đây là được rồi.”
Cẩm nhún nhún vai như là bất đắc dĩ lắm: “Tôi cũng muốn vậy mà! Có điều thay vì để Ma Mĩ cằn nhằn cả buổi tối thì đi một chuyến cho xong.”
Đông đi đến bàn ăn nhìn thấy mấy món đó tay lại run rẩy, đến lời mời anh cùng ăn cũng nói không thuận miệng: “Cùng ăn không?”
“Đương nhiên!” Cẩm cũng ngồi xuống liên tục oán trách: “Không biết em lừa gạt Ma Mĩ thế nào nữa, chỉ lo cho đồ ăn của em mà không thèm để ý tới cơm tối của tôi. Tôi nói hay là chờ tôi ăn xong rồi đi! Em nói xem Ma Mĩ nói thế nào, cô ấy nói chờ tôi ăn no thì em đã đói chết mất. Điền Thôn lại càng quá đáng hơn, ông ấy nói tôi ăn cùng với bọn họ rất phiền phức nên nói mới Ma Mĩ làm thêm vài miếng sushi bảo tôi đến ăn chung với em.”
Trước kia mấy lời này của anh nghe xong cậu sẽ không có cảm giác gì nhưng sau khi nói chuyện với Thiên Diệp lúc chiều thì Đông không thể không cảm động. Chỉ có chuyện ăn cùng nhau một bữa cơm thôi mà anh cũng phải cẩn thận như vậy, sợ cậu không vui nên còn lôi cả Ma Mĩ và Điền Thôn vào làm lí do.
Khi ở nhà họ Cẩm đúng là Ma Mĩ yêu thương cậu nhưng làm gì đến mức này, còn cả Điền Thôn, ông là một người có nguyên tắc và luôn muốn làm tròn trách nhiệm của mình thì lại càng không thể như thế.
Đông múc một chén canh cho anh, lơ đãng nói: “Cũng đã lâu rồi tôi không gặp Ma Mĩ và Điền Thôn.”
Cẩm nghe xong đầu tiên là ngẩn ra, sau đó trong lòng mừng đến phát điên lên được nhưng trên mặt lại không dám để lộ chút nào, giả vờ nói: “Bọn họ đều rất nhớ em, luôn hỏi tôi sao em không về thăm bọn họ đấy.”
“Ừm.” Đông lên tiếng, cầm lấy một miếng sushi nhét vào miệng nuốt xuống xong liền khen: “Ngon quá!” Sau đó tỉnh bơ nói: “Chủ nhật này đến nhà anh tôi muốn ăn món này.”
Cẩm thật sự không thể tin được lời anh vừa nghe, nó như một giấc mộng đột nhiên trở thành sự thật nên nhất thời anh không thể phản ứng kịp, tim anh đập nhanh và loạn nhịp, cứ ngốc lăng nhìn Đông. Vẻ mặt vừa mừng rỡ vừa không dám tim này xuất hiện ở một người luôn tự tin như anh trông có chút quái dị nhưng lại làm Đông cảm thấy áy náy.
Đông xì một tiếng bật cười: “Không phải là anh tiếc không muốn mời tôi đấy chứ! Vậy tôi tự chuẩn bị thức ăn là được mà.”
Lúc này Cẩm mới hoàn hồn lại, vẻ mặt vẫn rất dịu dàng nhưng lại không giống trước đó lắm, anh mỉm cười nói: “Làm gì có chuyện để cho khách phải tự chuẩn bị bữa tối, hai tô mì thì tôi cũng làm được mà!”
Nói xong hai người nhìn nhau không nhịn được bật cười, giữa hai người là những cảm xúc chưa bao giờ có.