Hội nghị ban quản trị đều nằm trong lòng bàn tay Đông, kể cả chuyện Bạch Xuyên Kính Ngôn dùng lợi thế về cổ phần đánh bại cậu, lấy được vị trí chủ tịch.
Tự Phương và Bạch Xuyên Kính Ngôn lén thu mua cổ phần, móc nối với thành viên ban quản trị muốn làm hỏng chuyện của cậu. Không phải Đông không có cảm giác. Thậm chí cậu còn giả vờ chìm trong sự kiêu căng vì nhận được vài hợp đồng lớn, tất cả đều vì muốn bọn họ tăng nhanh tốc độ, hoàn thành chuyện họ muốn làm.
Một ngày này cậu đã chờ rất lâu. Khi Kính Ngôn dùng năng lực của mình giành lại vị trí chủ tịch cũng là lúc từ nay về sau cậu có được trời cao biển rộng.
Thật sự rất là vui, vui đến mức quên mất cậu đang đóng vai một người thất bại hối hận. Sau khi cuộc họp ban quản trị kết thúc, chỉ còn cậu cùng với Kính Ngôn hai người, hiếm khi Đông mang khuôn mặt tươi cười.
“Kính Ngôn, chúc mừng cậu, cuối cùng cũng ngồi lên vị trí chủ tịch.”
(Vì từ lúc này Đông không nghĩ cậu còn vướng mắc gì ở nhà Bạch Xuyên nữa nên xưng hô cũng đổi, từ em -> cậu)
“Thật xin lỗi, anh trai.” Vẻ mặt Kính Ngôn cũng không có chút vui vẻ, ngược lại còn có áy náy.
“Cậu họ Bạch Xuyên, tôi họ Đông Sơn, từ nay về sau đừng gọi tôi là anh trai.” Lời nói rất xa cách nhưng không hề có một chút bực mình.
“Anh, em… Thật sự rất xin lỗi!” Kính Ngôn lại xin lỗi một lần nữa.
“Cậu dùng bản lĩnh của mình giành lấy vị trí này, không cần phải xin lỗi tôi.” Không chỉ có lời nói bình tĩnh, ngay cả thái độ cũng bình tĩnh.
Nhưng càng như thế, Kính Ngôn càng khó chịu, như là có chuyện gì muốn nói, đến bên miệng lại không nói nên lời.
Toàn bộ Đông đều để trong mắt, cậu tưởng Kính Ngôn cảm thấy mình cấu kết với người ngoài phản bội lại anh ruột không đủ quang minh chính đại nên vẫn thấy có lỗi. Nhưng trên thương trường ngươi lừa ta gạt, hoàn toàn không phải nơi để làm quân tử. Cũng vì cái tính này, chủ tịch Bạch Xuyên (Bạch Xuyên Chính Nhân) cảm thấy cậu ấy (Kính Ngôn) không thể gánh nổi trách nhiệm to lớn nên mới cho cậu (Đông) cơ hội rời đi nhà Bạch Xuyên.
Thay Kính Ngôn diệt trừ tất cả trở ngại, kích thích tính cạnh tranh của Kính Ngôn. Chỉ cần Kính Ngôn có thề cướp đi vị trí chủ tịch trong tay cậu thì đó chính là lúc cậu tự do.
Nghiêm túc mà nói… Cậu có thể thuận lời thoát khỏi nhà Bạch Xuyên vẫn là nhờ phúc của Kính Ngôn. Hiện tại, Đông làm sao có thể so đo thủ đoạn của Kính Ngôn, huống hồ vì ép Tự Phương và Kính Ngôn, cậu cũng không còn khách sáo với Kính Ngôn quá. Bây giờ nhìn Kính Ngôn muốn nói lại thôi, bản thân còn có một chút ý xin lỗi.
Cuối cùng… Xem như cậu giúp Tự Phương một việc tốt!
“Tự Phương giúp cậu không ít phải không?” Đông cười hỏi.
“Uhm.” Kính Ngôn cúi đầu lên tiếng trả lời, không dám tiếp xúc ánh mắt với Đông. Dù sao Tự Phương cũng là vệ sĩ của Đông, hắn làm như thế chính là phản bội.
Dáng vẻ chột dạ của Kính Ngôn nhìn rất buồn cười. Nhưng có lẽ vì thế, trong lòng Đông cũng bắt đầu nảy sinh một chút yêu quý quan tâm của người làm anh trai.
“Tự Phương đối với cậu tốt bao nhiêu, hẳn cậu đã biết rõ.” Đông nhẹ nhàng nói.
Kính Ngôn lập tức ngẩng đầu, trong mắt có chút bối rối.
Đông nâng tay xoa đầu Kính Ngôn nói: “Tình cảm của đàn ông không chỉ có một loại, Tự Phương đối với cậu như thế này, nếu cứ giả vờ không hiểu sẽ làm người ta đau lắm. Bây giờ có thể cậu không thể chấp nhận, nhưng cũng cho anh ấy một cơ hội đi! Trên đời này, cậu tuyệt đối không thể tìm người khác yêu cậu hơn anh ấy.”
Khi nói ra những lời này, trong đầu Đông hiện ra một gương mặt…
“Giả vờ không hiểu sẽ khiến người ta đau”… E là Cẩm đã bị cậu tổn thương rồi! Nhưng những ngày còn lại không nhiều, bản thân cậu làm gì có tư cách yêu hay được yêu?
“Anh…” Kính Ngôn bắt lấy tay áo Đông, môi run run lại không nói được lời nào.
Lấy tay chặn môi Kính Ngôn, Đông nói: “Đừng nói gì nữa, cậu không làm sai điều gì. Vị trí chủ tịch từ đầu đến cuối đều là của cậu, đây chẳng qua là một số giao dịch của tôi và cha cậu.”
“Giao dịch?” Kính Ngôn kính ngạc.
Đông gật đầu, tiếp tục nói: “Trong tập đoàn có vài thế lực không thể khống chế, cha cậu không thể làm gì, cũng không muốn cậu vừa nhậm chức đã đắc tội với người khác nên mượn tay tôi làm chuyện xấu đến quét dọn trở ngại. Áp bức cậu nhiều như thế cũng là cha cậu muốn rèn luyện cậu…” Có lẽ tâm trạng quá tốt, hiếm khi Đông muốn trêu ghẹo: “Cái này, cậu không thể tính tội lên đầu tôi nha!”