“Phần không quan trọng? Vậy được rồi.” Đông hơi mím môi tạo ra một độ cong khó hiểu: “Vậy thì cái gọi là tương lai rộng mở của các người đâu? Bản kế hoạch này hoàn toàn không có dã tâm mở rộng ra nước ngoài, phải chờ tới khi toàn bộ Nhật Bản đâu đâu cũng là tập đoàn xuyên quốc gia thì nhà Bạch Xuyên mới bước một chân vào hay sao?”
“Nền tảng của chúng ta chưa đủ, cũng không tìm được cơ hội thích hợp.”
“Vậy thì việc tiến hành hợp tác với Rawson bên Mĩ thì sao? Chẳng lẽ có không phải là một cơ hội?” Đông hỏi.
“Đó là khách hàng chủ tịch tự mình tìm ra, cậu không thể không biết trên toàn nước Mĩ bọn họ chỉ có mỗi cái tên thôi!”
“Đó đúng là một công ty nhỏ bé!” Đông gật đầu, thản nhiên nói: “Cho nên anh cũng sẽ không chú ý tới cậu của Rawson chính là một trong mười người giàu nhất nước Mĩ, Elton Jovi. Chắc là anh cũng không biết, Rawson là đứa cháu mà ông ấy thích nhất và cái công ty nhỏ bé không đáng kể kia toàn bộ đều do Jovi bỏ vốn tặng cho Rawson làm quà giết thời gian. Mà món quà nhỏ đó, tương lai chính là bước đệm để Rawson bước chân vào tập toàn Jovi.”
Tự Phương mở to hai mắt nhìn Đông, một câu cũng không đáp lại được.
Đông đốt điếu thuốc, lấy tư thế tao nhã hút một hơi rồi lại chậm rãi phun ra: “Trừ Rawson, chúng ta vẫn còn những đối tượng hợp tác khác có hậu thuẫn phía sau. Tự Phương, anh biết được bao nhiêu?”
Tự Phương gục đầu xuống như con sư tử bị đánh bại, cầm bản kế hoạch chuẩn bị bỏ đi, nhưng Đông vẫn chưa muốn buông tha hắn.
“Tóm lại một chút, bản kế hoạch này quá mức lỗi thời, không có một chút dã tâm. Chỉ biết giữ lại những thứ đã có, trong thời đại này chính là hai tay dâng thị trường lên cho người ta.” Khi Tự Phương ngẩng đầu lên, Đông bình tĩnh nhìn hắn, hiếm khi cậu tỏ ra thật lòng: “Những chướng ngại bảo thủ ngoan cố trong công ty tôi đều thay em ấy dọn sạch, em ấy vẫn giậm chân tại chỗ như thế thật đúng là rụt rè vô dụng khiến người ta thất vọng.”
Nghe thấy Kính Ngôn bị người khác xem thường, Tự Phương không khỏi kích động phản bác: “Kính Ngôn không phải cậu, em ấy sẽ không lạnh lùng vô tình như cậu! Từ trước đến nay em ấy đều rất nhân từ và thành thật, không thể bắt chước vô tình như cậu ăn cháo đá bát.”
Đông cúi đầu cười: “Thì sao? Tìm con thỏ chết và chó nấu chín về là cho thấy sự nhân từ của em ấy sao? Tôi đã thay em ấy làm người xấu, biết cách lợi dụng tình thế hiện có mới chính là người chiến thắng.”
Tự Phương không thể phản bác, chỉ có thể oán hận một câu: “Tất cả những điều này đều là làm cho bản thân cậu, có liên quan gì đến Kính Ngôn chứ!”
Dừng một lúc, Đông chậm rãi nói: “Đúng là tất cả những điều tôi làm đều vì tôi.”
Vẻ mặt trong nháy mắt đó làm Tự Phương thấy lạ nhưng còn chưa kịp suy nghĩ xem khác ở chỗ nào thì Đông đã trở lại bình thường, lộ ra nụ cười có vẻ đùa cợt: “Lời tôi nói vẫn rất có ích, tôi rất chờ mong bản kế hoạch thứ tư của anh và Kính Ngôn.”
Một câu kéo Tự Phương về lại thực tại: “Cậu nghĩ là tôi và Kính Ngôn còn có thể mắc mưu hay sao?”
Đông không quan tâm lắm: “Nếu Kính Ngôn muốn tiếp tục ở lại Hokkaido thì tôi cũng không phản đối, đến mùa hè lại để cho em ấy đến Naha phơi nắng cho em ấy thanh tỉnh đầu óc cũng tốt.”
“Cậu…” Tự Phương nắm chặt tay.
“Được rồi, anh có thể đi ra ngoài.” Đông cầm lấy tập hồ sơ tiếp theo xem, không hề quan tâm đến Tự Phương.
“Tôi và Kính Ngôn nhất định sẽ làm cho đến khi cậu vừa lòng mới thôi.” Tự Phương thề.
“Tôi chờ.” Mí mắt Đông không thèm nhấc lên, nhàn nhạt nói: “Khi ra ngoài nhớ đóng cửa.”
=============Dải phân cách tác giả phân cách hoài ===============
Bản kế hoạch thứ tư được đưa đến vào hai tuần sau, Đông xem xong liền đưa ra chỉ thị triệu hồi Kính Ngôn về tổng công ty, còn giao cho cậu ta chức trưởng phòng tiêu thụ quan trọng nhất.
Nhưng, Tự Phương vẫn không thấy vui vẻ nổi. Bộ phận tiêu thụ là do Đông quản lí, có trưởng phòng hay không thì cũng chỉ là thứ yếu. Bây giờ, nói là điều Kính Ngôn đến vị trí quan trọng nhất, nói trắng ra thì Đông chỉ cần tiện tay tìm ra một sai lầm là có thể sa thải Kính Ngôn, hay là, còn tệ hơn sa thải…
Mà Đông cũng không chịu bỏ qua cho Kính Ngôn. Công khai gây khó dễ cho Kính Ngôn ở cuộc họp trước mặt các chủ bộ phận không bàn tới, khi cậu gọi Kính Ngôn đến văn phòng cũng không ngừng chế giễu và mỉa mai. Ngoài việc bí mật khiến cho mọi người cố tình gây sự, Đông còn tính toán lén lút kéo chân Kính Ngôn.
Đối mặt mới những chèn ép mãnh liệt như vậy, Kính Ngôn không có… Một chút oán hận hay bất mãn nào. Không biết là do cậu ấy nhẫn nhịn chịu đựng hay là tính cách vốn đã như thế.
Mà thái độ nhẫn nhục chịu đựng này của Kính Ngôn khiến Đông càng ra sức chèn ép, mọi chuyện hoàn toàn không hề kiêng dè Tự Phương, có khi còn ra chỉ thị cho Tự Phương thực hiện. Đợi đến khi Tự Phương biết được những chuyện hắn làm chính là để đối phó Kính Ngôn thì cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa…