Chấp Niệm - Thiệu Ly

Chương 105

-Edit: Tiểu Ma Bạc Hà-

-Beta: Yue Yue-

“Anh thật sự không để ý tí nào sao?” Đông mở to mắt, trong mắt có chút nghi ngờ, vài phần khiêu khích và một chút chờ mong.

“Sao lại không chứ.” Cẩm cố tình nói đùa: “Cái tên Tự Phương kia quá có phúc làm người ta ghen tị đến chết đi được, em có bao giờ chủ động với tôi như thế đâu!” Sau đó anh người gian xảo, đắc ý nói: “Đối với Tự Phương tôi còn khách sáo làm gì chứ, tôi lấy một đoạn phim đã qua xử lí, dùng một đoạn nói chuyện mới nặng kí hơn lừa đưa cho Kính Ngôn, bản thân tôi cũng muốn xem thử anh ta dùng cách gì để giải thích những chứng cứ sinh động sắc tình kia.”

Chiêu này của anh thật nham hiểm, nếu Tự Phương dám giải thích đoạn phim kia thì anh ta phải thừa nhận mình đã dùng đủ loại kỹ xảo hạ lưu với Đông, nếu anh ta không giải thích, vậy thì anh ta phải thừa nhận mình không trung thành với Kính Ngôn, mà không cần biết là giải thích hay không giải thích thì hình tượng của anh ta trong lòng Kính Ngôn cũng bị tổn hại nghiêm trọng.

Đông nghe xong tức cũng không được, cười cũng không xong trừng mắt nhìn anh.

Cẩm nhún vai, anh chẳng thèm quan tâm: “Tôi chỉ đang dùng gậy ông đập lưng ông mà thôi, để anh ta hiểu được cảm giác bị người khác sắp xếp hãm hại, hết đường chối cãi là thế nào. Hi vọng tình yêu của bọn họ cũng có thể chống lại thử thách này giống như tôi…” Nói tới đây anh lại lộ ra vẻ mặt độc ác: “Đây chỉ mới là bắt đâu mà thôi, đã lâu rồi tôi không được chơi trò mèo bắt chuột này…”

“Tôi rất thích xem trò mèo bắt chuột.” Đông ẩn ý nói: “Có điều hình ảnh máu me không thú vị lắm đâu.”

Người này nhìn thì thấy rất vô tình, thật ra cậu cực kì mềm lòng, dù đã bị đối xử một cách máu lạnh như thế, dù phải lớn lên trong hoàn cảnh như thế nhưng vẫn không thể che mờ đi bản tính hiền lành lương thiện của cậu, rõ ràng cậu hận bọn họ đến mức muốn trả thù tất cả nhưng lại không thể độc ác ra tay.


Cẩm cực kì bất đắc dĩ nhưng anh yêu thương và luyến tiếc cậu nhiều hơn nên anh dịu dàng cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ không làm ra cơn ác mộng máu me kia, sinh mệnh tất nhiên phải để ông trời đi lấy, tôi chỉ giữ nhiệm vụ khiến cho tương lai của bọn họ không có một ngày được thoải mái mà thôi.”

Đông nghĩ có lẽ mạng của cha con nhà họ Bạch Xuyên không kéo dài lâu, cậu không khỏi cụp mắt nhỏ giọng nói: “Trước kia tôi rất hâm mộ Kính Ngôn, rõ ràng là chảy cùng một dòng máu nhưng cậu ta là thiếu gia nhà họ Bạch Xuyên danh chính ngôn thuận, là đứa con trời ban ngồi ở tít trên cao, có cha yêu thương, có tình cảm chân thành của Tự Phương, mà tôi còn không bằng một người làm trong nhà, sau khi mất đi mẹ còn phải chịu đựng những thí nghiệm đau đớn…”

Lòng anh lại đau, anh ôm cậu trong lòng, khẽ vuốt lưng cậu an ủi trong im lặng.

Đông dừng một lát lại tiếp tục nói: “Trước kia Thiên Diệp từng nói với tôi, may mắn của một người không cần quá nhiều, chỉ cần một chút là đủ rồi, giống như tôi, anh là may mắn duy nhất của cuộc đời tôi, nhưng chỉ cần một chút như vậy cũng đủ biến tôi thành người may mắn nhất trên đời… Cho tới bây giờ tôi mới hiểu, tôi may mắn hơn Kính Ngôn không biết bao nhiêu lần…”

Cẩm nhận ra trong lời nói của cậu đã không còn phẫn hận và không cam tâm, ngược lại còn có một chút thổn thức vì khổ sở của Kính Ngôn, giọng anh không khỏi gấp gáp: “Không cho em ban phát lòng tốt như thế, nếu em dám đồng ý làm vật thí nghiệm thuốc cho nhà họ Bạch Xuyên một lần nữa đừng trách tôi không nể mặt em trực tiếp khiến cha con hai người kia biến mất hoàn toàn trên thế giới này.”

Đông ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt không biết nên diễn tả thể nào.

Cẩm đối diện với cậu, một chút cũng không chịu nhượng bộ: “Em trừng mắt nhìn tôi cũng vô dụng, chuyện của bọn họ tôi sẽ không lùi dù chỉ là nửa bước, cả cái nhà máu lạnh vô tình kia có từng xem em là người sao? Em không quan tâm bản thân mình thì để tôi quan tâm em! Em không nghĩ cho bản thân mình thì để tôi thay em nghĩ! Em không nhớ được bên cạnh em còn có tôi, mỗi giây mỗi phút tôi đều sẽ nhắc nhở em sự tồn tại của mình!”

Những lời bá đạo như vậy mà Đông nghe xong cũng không giận, cậu chỉ cảm thấy lòng mình rất ấm áp, ấm áp lan đến khóe môi, đôi mày, vẻ mặt cứng nhắc cũng dần dịu đi, khóe mắt mang ý cười: “Anh có thể yên tâm, tôi cũng không phải thần thánh có thể thánh thiện đến mức lấy ân báo oán, nếu tôi đồng ý làm vật thí nghiệm thuốc cho bọn họ thì Tự Phương cần gì phải làm ra những chuyện này.” Nói tới đây, cậu ngừng lại một lát mới tiếp tục: “Hơn nữa… Từ nay về sau không cần biết là chuyện gì tôi đều phải đắn đo thêm một người.” Không cần nói cũng biết ‘một người’ kia chính là Cẩm.


Một câu này của cậu không chỉ nói riêng chuyện thí nghiệm thuốc mà còn là một lời hứa, Cẩm không nhịn được vui mừng, anh kích động nắm hay tay Đông, thật lâu vẫn không nói nên lời.

Trong lòng Đông đã cực kì cảm động nhưng trên mặt cậu vẫn là nét gian xảo bướng bỉnh, giọng điệu hệt như bản thân vừa ban ra một ân huệ to lớn: “Về phần đắn đo bao nhiêu phần còn phải xem biểu hiện của anh.”

Bộ dạng kia nói có bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu, Cẩm không nhịn được bật cười nhưng rồi anh lập tức nghiêm túc nói: “Tôi cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần em đừng có vừa nhìn thấy mẹ lại quên mất tôi.”

Đông không phải là người không giữ lời, chỉ một câu như thế đã làm anh yên tâm, bây giờ cái gì anh cũng không sợ, chỉ sợ mẹ Đông, sợ bà ấy là người duy nhất trên đời này có thể lay động cậu, nếu nhà họ Bạch Xuyên thật sự để cho mẹ cậu ra mặt cầu xin mãi như thế nhất định Đông sẽ không thể chịu đựng được nên anh phải nhân lúc này nói trước với cậu.

Đông cũng hiểu được ý anh, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Tuy mẹ đã quên đi tôi nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được lí do bà phải từ bỏ người mình yêu thương để rồi phải chịu đựng đau khổ nhiều năm như vậy, bà ấy vì bảo vệ tôi đã hi sinh đủ điều, bây giờ tôi phải bảo vệ mình thật tốt mới không phụ lòng bà ấy.” Cậu nâng mắt lên nhìn Cẩm, ánh mắt trong suốt sáng ngời không giấu diếm bất kì điều gì: “Hơn nữa, bây giờ tôi cũng không phải chỉ sống cho một mình bản thân, vậy nên không thể tùy hứng.”

Nếu như những lời vừa rồi chỉ làm anh an tâm, những lời này làm anh hoàn toàn thỏa mãn, đôi mắt như hồ băng sâu thẳm của anh lúc này như mặt nước yên tĩnh, ẩn ẩn bóng người lay động tràn ngập dịu dàng và tình ý.

Bị đôi mắt kia nhìn chăm chú như đang nhìn bảo vật quý giá nhất trên đời, Đông biết đó không phải là ảo giác của cậu, cậu thật sự đã bị anh biến thành bảo vật quý giá nhất.

Hai má phiếm hồng, Đông dời mắt, sau đó nói một câu: “Hai con mèo thích làm nũng kia nếu không có tôi chăm sóc chỉ sợ mỗi ngày đều sẽ ăn không ngon.”

Cẩm biết cậu đang ngượng ngùng, anh cũng theo đó tiếp lời: “Còn Tiểu Nghiễm nữa, mới vài ngày không thấy em không biết nó đã khóc bao nhiêu lần, nó cũng không thể thiếu em được.”

Đông không nói cậu vì anh mà sống, anh cũng không nhắc tới mình, nhưng trong lòng họ đều biết người kia là ai, nói xong hai người không nhịn được nhìn nhau cười, từng đợt từng đợt ngọt ngào dây dưa dần dâng lên trong nụ cười ấy…

~Hoàn chính văn ngày 12/08/2016~