Sau khi thuận tay lau miệng cho cậu, rót thêm một chén nước cho cậu súc miệng rồi khoanh tay đứng đối diện chờ lời giải thích của anh.
Chuyện này cũng chẳng có gì hay để nói, tuy Đông có thể hùng hồn nói cậu chẳng nhớ bất kì cái gì nhưng bộ dạng như tên hề đó cậu có thể tưởng tượng được.
Đông mím chặt môi, vất vả lắm mới nhả được mấy chữ: “Tôi chị bỏ thuốc…”
“Tôi không muốn nghe chuyện này.” Cẩm cắt lời Đông, đoạn phim kia anh đã đem hủy từ lâu, nguyên nhân anh cũng đoán được phần nào, thủ đoạn dơ bẩn của nhà họ Bạch Xuyên không cần để người bị hại như Đông đi nhận tội.
Đông nâng mắt lên khó hiểu nhìn anh, trừ giải thích chuyện này cậu còn thiếu anh lời giải thích nào nữa?
Suy nghĩ của anh chắc cậu cũng không hiểu được vì thế anh dứt khoát hỏi: “Thiên Diệp là cậu của em?”
Dường như đã biết Cẩm muốn hỏi chuyện gì, Đông do dự một lát mới gật đầu.
“Em còn bao nhiêu chuyện đang giấu tôi?” Cẩm lại hỏi.
“Vậy phải xem có bao nhiêu chuyện anh không hỏi tôi!” Đông cũng không muốn nhận tội danh này, người nào lại vô duyên vô cớ nói cho người khác chuyện trong nhà mình, cậu hùng hồn nói: “Anh cũng kể hết gia phả nhà họ Cẩm cho tôi nghe đi!”
Cái này cũng đúng, Cẩm không thể phản bác nên anh đổi một cách hỏi khác: “Nhà họ Bạch Xuyên tôi không thể không nhúng tay, cha con Bạch Xuyên, Tự Phương, Thiên Diệp một người tôi cũng không bỏ qua, cho dù em có cầu xin cũng vô ích.” Sau đó anh đổi giọng, thêm chút dụ dỗ: “Em nghĩ lại một chút, còn có cái gì cần nói tôi biết không?”
Không biết Đông có đang suy nghĩ lại thật cẩn thận hay không, có điều qua không ít thời gian Cẩm cũng không thúc giục cậu, anh kiên nhẫn chờ.
Qua một lúc lâu Đông mới thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Mẹ tôi vẫn còn trên tay bọn họ.”
“Không phải mẹ em đã mất từ lâu rồi sao?” Cẩm kinh ngạc hỏi.
Đông không trả lời anh, cậu tự mình nói: “Địa chỉ lần trước anh dùng để uy hiếp tôi chính là địa chỉ nhà mẹ tôi…” Đông mím môi: “Không phải anh đã hỏi tôi tại sao tôi lại thích làm người giao hoa sao? Trong số những khách hàng đó có một tiệm hoa là do mẹ tôi mở.”
Cẩm chợt nghĩ lại, anh nhớ ra: “Tiệm hoa của Nguyệt Tử…” Cửa hàng hoa kia rất nhỏ, nhỏ đến mức chẳng thu hút được ai, thời gian Đông vào đó cũng không lâu nhưng Cẩm nhớ mỗi lần Đông cầm bánh ngọt đi ra đều rất vui, thì ra vui vẻ của cậu không chỉ vì bánh ngọt.
Đông gật đầu, tươi cười của cậu nhuốm màu lạnh lẽo đau thương.
Cẩm không đành lòng nhìn, anh cầm tay cậu, không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: “Đừng sợ, chúng ta đón bà ấy về là được.”
“Đón về cũng vô ích.” Đông khẽ lắc đầu, vẻ mặt cô đơn lạnh lẽo: “Dù đón về cũng không còn là mẹ tôi…” Sau đó Đông kể cho Cẩm toàn bộ những chuyện cậu biết được từ chỗ Thiên Diệp, nói hết lời cuối cùng, ánh mắt của cậu cũng tối đi.
Cẩm vừa nghe vừa không ngừng hối hận, anh vẫn nhớ lúc đó anh chỉ nghĩ đến việc điều tra địa chỉ đó, tra được một thời gian lại gặp phải chuyện Đông phát bệnh nên anh chẳng còn tâm trạng đi quan tâm, nếu lúc đó anh quan tâm thêm một chút vậy thì nhà họ Bạch Xuyên làm gì có cơ hội dùng mẹ Đông để uy hiếp cậu để cậu phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
“Em không muốn nói cho mẹ em nghe sự thật sao?” Cẩm thương tiếc nói.
“Nói cái gì bây giờ đây?” Đông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm bắt cậu dừng ở chân trời xa xa: “Tuy mẹ đã quên mất tôi nhưng mấy năm nay bà sống rất tốt, có người chồng yêu bà, có người anh thương bà, bây giờ lại có thêm một đứa con ruột do bà sinh ra, chẳng lẽ tôi chỉ vì một chút lòng riêng mà phá đi hạnh phúc của bà ấy hay sao?”
Lời cuối vừa nói xong, Đông khẽ cười, ý cười nhạt nhẽo, xót xa, ánh mắt lạnh lẽo và mờ mịt như một đứa nhỏ lang thang trên đường không nhà để về làm cho người ta cảm thấy chua xót và đau lòng.
“Nhà họ Bạch Xuyên có thể tạo ra trí nhớ mới cho bà ấy, Hội Tam Hoàng cũng có thể làm được! Chúng ta cướp bà ấy về để bà ấy chỉ là mẹ của một mình em.” Tuy anh chỉ đang dỗ cậu nhưng những lời này anh vẫn nói rất tự tin, để làm như thế đối với anh cũng chẳng là vấn đề gì lớn.
Đề nghị của anh thật động lòng người, cậu vừa có thể ở bên mẹ mình một lần nữa vừa có thể trả thù nhà họ Bạch Xuyên mà không cần phải e ngại… Đông im lặng thật lâu, cũng đấu tranh thật lâu, cuối cùng cậu lại lắc đầu.
“Bà ấy là mẹ tôi… Không phải là một con rối có thể tùy tiện điều khiển…” Đông mím môi, khó khăn nói ra quyết định của mình: “Tôi hận nhà họ Bạch Xuyên thấu xương thì sao tôi có thể làm ra những chuyện giống như họ… Hơn nữa đoạn kí ức mà bọn họ xóa đi là những ngày đau khổ nhất của bà ấy, bây giờ… Đoạn kí ức mà bà ấy mất đi sẽ là những ngày bà vui vẻ nhất… Bà đã vì tôi hi sinh nhiều như vậy, bà… Đã không còn là mẹ tôi từ lâu rồi, bây giờ hạnh phúc của bà ấy đã không còn tôi, trong cuộc đời của tôi cũng không thể có bà ấy nữa…”