Cái gọi là con thỏ nóng nảy sẽ cắn người, chó cùng rứt giậu. Nếu Dương Triêu Lai không chết, nếu Tiểu Phân không ném cục đá vào người gã thì có lẽ Đường Xán Hoa sẽ bó tay chịu trói. Đường Xán Hoa dù gì là nạn nhân, cảnh sát không làm gì gã được.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác đi. Con gái lớn Tiểu Phân giơ cục đá đập chết Dương Triêu Lai trong tình huống gã không có sức chống cự, chuyện này khó thể dùng cớ tự vệ để cho qua. Giết người thì đền mạng, nhưng năm nay Tiểu Phân mới mười tám tuổi, là lứa rực rỡ nhất đời người. Chẳng lẽ kêu Đường Xán Hoa trơ mắt nhìn Tiểu Phân bị bắt đi, ngồi tù hoặc bắn chết đền mạng sao?
Không, chỉ cần giết cảnh sát này, sau đó giết Đinh Kiến Vĩ núp trong miếu Quan Âm thì gã và nữ nhi sẽ không bị gì.
Ý nghĩ điên cuồng khiến Đường Xán Hoa động tâm. Không bị buộc bất đắc dĩ thì ai muốn chết? Ai muốn trơ mắt nhìn nữ nhi của mình chết?
Đường Xán Hoa nghĩ đến đây không còn do dự. Lúc trước Đường Xán Hoa rút dao ngắn định đối phó Dương Triêu Lai bây giờ nhằm vào Trần Thiếu Thanh. Đường Xán Hoa tràn đầy tự tin.
Đường Xán Hoa chưa tấn công đã cười nanh tranh:
- Tiểu tử, đây là ngươi tự tìm, xuống địa phủ đừng trách ta!
Đường Xán Hoa chống cự làm Trần Thiếu Thanh giật nảy mình, gã nhìn dao ngắn lóe sáng trong tay đối phương thì rất muốn xoay người bỏ chạy. Đường Xán Hoa chưa kịp làm thịt Trần Thiếu Thanh thì Tiểu Phân chạy lên hai bước, kéo tay gã lại.
Mắt Tiểu Phân ngấn lệ, nức nở nói:
- Phụ thân, đừng...
Đường Xán Hoa bị Tiểu Phân kéo tay không có cách nào giật mạnh thoát khỏi.
- Tiểu Phân, tránh ra!
Mặt Đường Xán Hoa hầm hầm quát nạt Tiểu Phân:
- Nếu tên cảnh sát này không chết thì chúng ta không sống nổi! Chỉ cần hắn chết đi...
Tiểu Phân ngắt lời Đường Xán Hoa:
- Không! Phụ thân, không phải vậy!
Tiểu Phân khóc kêu:
- Tự thú đi, nếu phụ thân giết hắn thì chúng ta mới không có đường sống!
Trần Thiếu Thanh lăn lộn trong quan trường đầy gai nhọn hai năm, cư xử trơn trượt nhiều.
Trần Thiếu Thanh thấy có cơ hội liền lên tiếng gạt bỏ những lo lắng của Đường Xán Hoa:
- Mới rồi ta trông thấy tên này cầm gậy gỗ định công kích thiếu nữ này.
Trần Thiếu Thanh chỉ vào Dương Triêu Lai tắt thở nằm dưới đất, nói với Đường Xán Hoa:
- Thiếu nữ rất sợ hãi, thụt lùi vài bước rồi nhặt một cục đá to lên. Gậy gỗ đập trúng vai phải thiếu nữ, bản thân hắn bị hòn đá sẫy chân. Vai thiếu nữ bị thương, không giơ cục đá được nên lỡ tay làm rớt xuống ngực tên kia, thế là hắn chết.
- Thật... Thật không?
Đường Xán Hoa không dám tin, vì gã nghe ra được Trần Thiếu Thanh bóp méo sự thật, tổng hợp tình huống hiện tại thì dù Tiểu Phân có tội, cùng lắm là bị phán tù vài năm. Đường Xán Hoa ở bên ngoài chạy chọt một chút, tranh thủ giảm hình phạt...
Trần Thiếu Thanh lấy vải thưa che mắt lấy cơ giúp Tiểu Phân thoát khỏi hành vi phạm tội. Diệp Dương Thành xoay quanh trong không trung trợn mắt há hốc mồm nhìn. Tiểu tử Trần Thiếu Thanh từ khi nào nói dối giỏi như vậy?
Trần Thiếu Thanh thấy Đường Xán Hoa đã bình tĩnh lại, gã thử thăm dò tiến lên một bước.
- Nhớ kỹ lời ta đã nói, khi đó chúng ta cần có khẩu cung giống nhau!
Đường Xán Hoa không có phản ứng quá khích, Trần Thiếu Thanh nhặt gậy gỗ bên cạnh Trần Thiếu Thanh lên, cắn răng đập mạnh vào vai phải của Tiểu Phân.
Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên. Tiểu Phân đau đớn nhưng không hét to, mặt nàng trắng bệch.
Trần Thiếu Thanh xuống tay làm Đường Xán Hoa biến sắc mặt, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Đường Xán Hoa quên Đinh Kiến Vĩ núp trong miếu Quan Âm và nhi tử bảo bối, đưa hai tay tới trước mặt Trần Thiếu Thanh ý bảo gã còng tay mình.
Trần Thiếu Thanh thầm đổ mồ hôi lạnh, ngu gì từ chối? Trần Thiếu Thanh mở còng tay ra còng hai tay Đường Xán Hoa lại.
Diệp Dương Thành cười khổ nhìn, ba người đã quên Đinh Kiến Vĩ sao?
Khi ba người bàn khẩu cung thì Đinh Kiến Vĩ núp trong miếu Quan Âm nghe hết, một khi khẩu cung của gã không giống Trần Thiếu Thanh, Tiểu Phân, Đường Xán Hoa thì lần này gã sẽ gặp rắc rối to.
Nói thật là từ lúc đầu đến bây giờ Diệp Dương Thành rất phục Đường Xán Hoa, hắn không phục gã lỗ mãng, hung ác mà là sự trân trọng con cái. Giết người là tội lớn, Đường Xán Hoa không chút do dự muốn gánh thay nữ nhi. Tình cảm phụ thân tràn đầy làm Diệp Dương Thành cảm thán, huống chi người chết là Dương Triêu Lai, không phải dan lành vô tội gì.
Diệp Dương Thành giải trừ liên kết với con ong vàng, hắn mở mắt ra, khẽ thở dài:
- Thôi được.
Diệp Dương Thành ra lệnh:
- Trong phạm vi một dặm quanh miếu Quan Âm Quả Tử Câu, ba trăm con ong vò vẽ hành động, chia thành hai đợt.
- Đợt thứ nhất năm ong vò vẽ tập kích nhẹ cảnh cáo mục tiêu. Đợt hai gồm ba hai trăm chín mươi lăm ong vò vẽ đốt chết nam nhân trưởng thành trong miếu Quan Âm cho ta! Trừ nam nhân trong miếu Quan Âm, không cho xúc phạm bất cứ ai khác!
Diệp Dương Thành cũng muốn điều động mười con ong vàng cường hóa sơ giai, nhưng chúng nó khó hoàn thành hiệu quả hắn cần. Lần tập kích này thứ nhất là vì diệt khẩu, xóa sổ tai họa ngầm cho Trần Thiếu Thanh, hai cha con Đường Xán Hoa. Thứ hai là cho Trần Thiếu Thanh một bài học hiện thực rung động, để gã càng tin tưởng Ngự Long chân quân.
Diệp Dương Thành ra lệnh, trong một tổ ong to cách miếu Quan Âm gần trăm thước, năm con ong vò vẽ đợt đầu tiên bay nhanh ra.
Trần Thiếu Thanh mới còng tay Đường Xán Hoa lại, đang định xoay người chợt nhớ trong miếu Quan Âm lúc trước có giọng nam truyền ra.
- A! Phải rồi...
Trần Thiếu Thanh vỗ trán, biểu tình buồn bực. Trong miếu Quan Âm gần đó bỗng vang tiếng Đinh Kiến Vĩ gào rú.
- A!
Diệp Dương Thành núp trong bụi cỏ dại cách ba, bốn trăm thước nhận được gợi ý của Cửu Tiêu thần cách. Diệp Dương Thành nhìn đẳng cấp trừng phạt cao nhất cho Đinh Kiến Vĩ là xóa sổ, hắn vốn đã định dù có tới mức đó hay không thì hắn quyết giết gã, giờ càng không có lý do chần chừ.
Diệp Dương Thành ra lệnh đội ong vò vẽ thư hai hành động.
Nghe tiếng hét thảm từ miếu Quan Âm truyền ra, Trần Thiếu Thanh biến sắc mặt nói:
- Thật sự có người!
Trần Thiếu Thanh nghĩ đến một vấn đề, gã và Đường Xán Hoa, Tiểu Phân bàn khẩu cung có khi nào bị người trong miếu Quan Âm nghe thấy?
Khác với Diệp Dương Thành là đời này Trần Thiếu Thanh chưa từng giết ai, gã chưa ngốc đến mức giết người diệt khẩu vì hai cha con xa lạ.
Sắc mặt Trần Thiếu Thanh liên tục thay đổi, hoang mang do dự thì nghe trên bầu trời vang tiếng vù vù.
Ong ong ong ong ong!
Trần Thiếu Thanh ngước lên nhìn, đập vào mắt là mây đen bay hướng miếu Quan Âm. Sau khi thấy rõ mây đen do cái gì hợp thành, mặt Trần Thiếu Thanh trắng như tờ giấy.
Ong vò vẽ! Thật nhiều ong vò vẽ!