Diệp Hải Trung ngẩn người, đành cười đáp:
- Thôi được, cha ở thêm vài ngày, vừa lúc đi dạo cái gì…điện?
- Phù không thần điện.
- Nga.
Diệp Hải Trung cười nói:
- Đi dạo phù không thần điện.
- Hô…
Diệp Cảnh Long không khỏi thở ra một hơi thật dài, cảm kích nhìn anh trai, cửa ải này xem như trôi qua rồi chứ!
Người đi tham quan phù không thần điện thật không ít, cả đại đội nhân mã xuyên qua đại lộ phù không thần điện, dọc theo đường đi tiếng cười tràn đầy chưa từng tiêu tán.
Xuyên qua một cây cầu nhỏ, Diệp Dương Thành gọi tới hai thần sử nhị giai nữ tính, giao phó họ hướng dẫn mọi người đi dạo, sau đó dẫn theo cha mẹ người nhà tránh sang một bên, bởi vì có chuyện cần nói, mọi người chỉ cười sau đó rời đi.
- A Thành, chuyện gì vậy?
Trên mặt Ngô Ngọc Phương tràn ngập tươi cười, con trai của mình có tiền đồ, người làm mẹ như bà cũng vô cùng tự hào, cả nhà đi tới một tiểu hoa viên ngồi xuống, bà liền chủ động hỏi thăm.
Diệp Dương Thành hít sâu một hơi, nắm tay Lâm Mạn Ny bước tới trước mặt cha mẹ, nhìn Lâm Mạn Ny nhẹ giọng nói:
- Quỳ xuống đi.
- A?
Lâm Mạn Ny sửng sốt, nhìn thấy Diệp Dương Thành đã quỳ xuống toàn thân chấn động, đỏ bừng mặt quỳ theo.
Lúc này Diệp Dương Thành đã dập đầu ba lần, nhẹ giọng nói:
- Cha mẹ…con muốn năm ngày sau cử hành hôn lễ với Mạn Ny, xin cha mẹ đồng ý.
- Cử hành hôn lễ?
Cả Diệp Hải Trung lẫn Ngô Ngọc Phương, thậm chí là Lâm Mạn Ny đều kinh ngạc.
Ngô Ngọc Phương ngẩn ngơ, chần chờ nói:
- Năm ngày sau làm lễ cưới? Có phải quá nhanh không?
Tính tuổi tác, đặt sính lễ, phát thiệp mời, trù bị hôn lễ, không dùng mười ngày thời gian căn bản không kịp, năm ngày sau làm lễ cưới? Quả thật là quá gấp gáp.
- Phải đó, năm ngày thời gian có phải quá gấp hay không?
Diệp Hải Trung nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Lâm Mạn Ny, nghĩ nghĩ nói:
- Mười ngày sau không được sao?
- Không còn kịp rồi.
Diệp Dương Thành ngẩng đầu cười khổ nói:
- Con chỉ còn một tuần thời gian, một tuần sau con phải rời khỏi ít nhất là một năm…
- Rời đi?
Lần này cả nhà đều đồng thanh hỏi:
- Con muốn đi đâu?
- Việc này…hẳn là địa phương khá xa.
Diệp Dương Thành cũng không biết mình cần đi đâu, nghĩ nghĩ hồi đáp:
- Sư tôn đã nói một tuần sau ở mặt trăng chờ con, chuyến đi này ít nhất cần một năm thời gian, có thể là đi sang tinh cầu khác đi.
- …
Cả nhà đưa mắt nhìn nhau, lời nói của Diệp Dương Thành đã vượt qua sự hiểu biết của bọn họ. Sư tôn? Tinh cầu? Bọn họ cảm giác mình đã hoàn toàn không hiểu được Diệp Dương Thành.
Cũng may trong Diệp gia luôn khá dân chủ, tuy rằng không biết Diệp Dương Thành muốn đi đâu, nhưng nếu hắn đã nói ra bọn họ đương nhiên sẽ không đi phản đối, Ngô Ngọc Phương gật đầu đáp:
- Được, vậy thì năm ngày sau vậy.
Cứ như vậy hôn lễ của Diệp Dương Thành cùng Lâm Mạn Ny đã được xác định.
Tiếp theo sau, Diệp Dương Thành đem chuyện của mình kể lại cho gia đình nghe qua, tự nhiên cũng làm mọi người than thở kinh ngạc.
- Nói như vậy hiện tại con đã thành thần tiên?
Ngô Ngọc Phương cũng không rõ ràng cách xưng hô, nên vẫn gọi là thần tiên. Nghe được lời giải thích của hắn, Ngô Ngọc Phương kinh ngạc hỏi:
- Nghe nói thần tiên là bất tử, con thế nào?
- Con?
Diệp Dương Thành thoáng ngây người, đột nhiên nhớ tới một việc, khiến hắn chợt đỏ mặt. Hắn không nén được hưng phấn nhảy dựng lên, cười ha ha nói:
- Sao con lại quên mất chuyện này? Ha ha ha…
Nguyên bản Diệp Dương Thành dự tính thu thập thật nhiều thần cách giúp thân nhân toàn bộ thành thần, nhưng sau đó hắn mới phát hiện cho dù hắn chiếm được thần cách cũng không biện pháp giúp người thân thành thần, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì người nhà của hắn không ai có tư chất thành thần!
Diệp Dương Thành thật nhận chân nói:
- Không già không chết, không chỉ có thần tiên, mọi người cũng có thể!
- Cái gì?
Năm người đều ngây dại, trái tim Lâm Mạn Ny chợt đập nhanh hơn.
Nguyên bản khi biết Diệp Dương Thành là Ngự Long thần tôn, nàng cũng nghĩ qua vấn đề này, tuổi thọ của hắn nhất định sẽ lâu dài hơn nàng, đợi một ngày nàng già đi, hắn còn tốt với nàng như bây giờ sao?
Đợi một ngày nàng qua đời, hắn vẫn còn tuổi trẻ, sẽ như thế nào? Những điều này làm nàng lo lắng thật lâu, làm tinh thần của nàng tiều tụy hơn rất nhiều.
Không nghĩ tới hắn lại nói có biện pháp giúp mọi người không già không chết!
Nếu là thật sự, có phải nàng có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ với hắn? Nghĩ tới đây, trái tim nàng nhảy dựng lên, hơi thở trở nên dồn dập.
Chứng kiến trên mặt cả nhà lộ ra thần sắc vui mừng, trong lòng Diệp Dương Thành không ngừng tính toán.
Nếu lợi dụng biện pháp này giải quyết vấn đề sinh lão bệnh tử của người nhà, tuy rằng có thể giúp họ vĩnh viễn trường sinh, nhưng đồng dạng gia tăng thật nhiều hạn chế.
Tỷ như bọn họ không thể rời khỏi phạm vi thế lực của hắn, một khi rời đi sẽ bị trừng phạt vô cùng thống khổ, sau đó chậm rãi mà chết.
Hơn nữa bọn họ cũng không còn cơ hội học tập pháp thuật, vĩnh viễn làm một người bình thường, người thường không già không chết không ưu sầu.
Còn có một hậu quả thêm nghiêm trọng, là bị cắn trả…
Tính toán xuống, Diệp Dương Thành cảm thấy họ cũng không nhiều khả năng rời khỏi Thái Dương hệ, nếu như không được họ muốn đi đâu hắn sẽ đem phạm vi thế lực của mình mở rộng tới đó.
Cuối cùng Diệp Dương Thành chỉ đành nói:
- Con thật sự có biện pháp giúp cả nhà không già không chết, nhưng cũng có điều kiện nhất định.
- Điều kiện gì?
Mọi người lập tức hỏi.
- Đại khái là cả nhà không thể rời khỏi phạm vi thế lực của con, đồng thời còn có một ít tác dụng phụ, tỷ như bị đánh mất trí nhớ…
Diệp Dương Thành nhẹ giọng nói:
- Ngoại trừ việc này…
Hai mắt Diệp Dương Thành chợt sáng, hắn đã nghĩ ra một biện pháp không có nửa điểm phiêu lưu!
Trong lòng hắn suy tính thật nhanh, liền nói:
- Ngoài ra còn có một biện pháp, tuy rằng khá phiền toái nhưng tuyệt đối không có bất kỳ tác dụng phụ!
- Biện pháp gì?
Diệp Cảnh Long chờ mong hỏi.
- Chuyển kiếp sống lại!
Diệp Dương Thành tính toán nghịch thiên cải mệnh, đem cả nhà biến thành người thường không già không chết, nhưng làm vậy phiêu lưu thật sự quá lớn.
Hắn nói:
- Con sẽ đem thân thể mọi người dừng lại ở độ tuổi bây giờ, thông qua thực vật cao giai kéo dài tuổi thọ, đợi sau khi không còn cách nào kéo dài tuổi thọ được nữa, mọi người sẽ chết đi.
- Nhưng con có thể khắc ấn ký vào linh hồn chi hạch của mọi người, thông qua Thần Ngục an bài mọi người chuyển kiếp thậm chí lựa chọn thân phận kiếp sau…sau đó con tìm mọi người, mở lại trí nhớ kiếp trước, cuối cùng…
Càng nói càng hưng phấn, hắn không nhịn được cười to nói:
- Cuối cùng mọi người đều nhớ lại kiếp trước, cứ như vậy…
- Cả nhà cũng không cần phải chết!
Diệp Cảnh Long hưng phấn nói.
Diệp Dương Thành nghiêm trang lắc đầu:
- Không, mọi người vẫn sẽ chết, nhưng linh hồn vĩnh viễn sống sót!
Đây cũng là một loại phương thức nghịch thiên cải mệnh!
Chuyển kiếp sống lại, là một trong những chỗ tốt, ưu đãi còn lại chính là thân thể kiếp sau! Trong kiếp này người trong nhà không có hi vọng thành thần, bởi vì họ không có tư chất.