Hai mươi tám hung hồn quỷ đế đỉnh phong, cống hiến 23.520.000.000 công đức huyền điểm.
Hai mươi tám hung hồn quỷ đế cao giai cống hiến 17.600.000.000 công đức huyền điểm.
Bốn mươi bảy hung hồn quỷ đế trung giai cống hiến 9.870.000.000 công đức huyền điểm.
Chín mươi ba hung hồn quỷ đế sơ giai cống hiến 965.000.000 công đức huyền điểm.
- Đã vượt qua 50 tỷ.
Diệp Dương Thành ngẩng đầu nhìn không trung, lẩm bẩm:
- Thần cách mười tám cấp…hẳn là nhanh đi?
- Di…
Ngay lúc Diệp Dương Thành đang kiểm tra công đức huyền điểm của mình, Hình Tuấn Phi đột nhiên biến sắc, thập phần kinh ngạc ồ lên một tiếng, lập tức mở thiên thư trong tay khởi động công năng tìm kiếm.
Phàm là hung hồn có khắc ấn ký thẩm phán trong linh hồn chi hạch, cũng sẽ biểu hiện thành hồng điểm trên thiên thư, Hình Tuấn Phi cầm thiên thư trong tay, cảm thấy bất an, kết quả mở ra xem, một màn hiện trước mắt hù dọa hắn nhảy dựng!
Chỉ thấy hồng điểm lần lượt biến mất, khu vực Châu Á đã không còn nhìn thấy hồng điểm, mà Châu Âu nối liền bên cạnh cũng đã xảy ra biến hóa cực lớn.
Nguyên hồn điểm vốn phải rậm rạp lúc này lại liên tục biến mất, mà mỗi khi một hồng điểm biến mất cảm giác bất an trong lòng hắn lại dày thêm một phần…
- Chủ nhân, hình như xảy ra vấn đề.
Nhìn thấy một màn ly kỳ này, Hình Tuấn Phi sửng sốt thật lâu mới giật mình tỉnh lại, nhanh chóng hội báo:
- Hung hồn đang đại lượng biến mất!
- Cái gì?
Diệp Dương Thành thoáng sững sờ, quay đầu hỏi:
- Cái gì biến mất?
- Hung hồn, là hung hồn trốn thoát từ mười tám tầng địa ngục!
Hình Tuấn Phi vội vàng nói:
- Chúng nó đang biến mất, không, chuẩn xác mà nói hung hồn ở Châu Âu đang biến mất!
- Hung hồn tại Châu âu đang biến mất?
Diệp Dương Thành khó hiểu, nhíu mày hỏi:
- Có biết là chuyện gì xảy ra hay không?
- Lão bộc không biết.
Hình Tuấn Phi cau mày, hai mắt nhìn chằm chằm thiên thư, nhìn thấy hồng điểm đang không ngừng tiêu thất, đột nhiên cả người chấn động, thất thanh:
- Thật lớn…điểm sáng thật lớn!
Diệp Dương Thành càng thêm hồ đồ:
- Cái gì là điểm sáng thật lớn?
Hắn khó hiểu nhìn Hình Tuấn Phi, sau đó sưu một tiếng bay tới cầm thiên thư chăm chú nhìn xem.
- Đây là vật gì?
Trong đầu Diệp Dương Thành hiện lên dấu chấm hỏi cực lớn, ngẩn người nhìn chằm chằm một hồng điểm cỡ đậu tương hiện trên thiên thư, lại nhìn những điểm sáng còn lại chỉ nhỏ hơn nửa hạt gạo, có chút ngây ra.
Hình Tuấn Phi cũng không hiểu rõ trạng huống, nghĩ nghĩ, không xác định nói:
- Trên thiên thư sẽ không đánh dấu thực lực tù trốn trại cụ thể, cho nên theo lý mà nói bất kể là kẻ nào vô luận thực lực cao thấp đều có điểm sáng nhất trí…cho nên theo lão bộc suy đoán, hồng điểm kia nói không chừng là do nhiều hung hồn tụ tập chung một chỗ…
- Tụ tập một chỗ?
Diệp Dương Thành sửng sốt, sau đó liền khép lại thiên thư, cười to nói:
- Ta đang lo bọn hắn tách ra lẻ tẻ đâu, bọn hắn lại chủ động đưa tới cửa!
…
- Hết thảy hành động của bổn vương đều cẩn thận chặt chẽ, tin tưởng tới bây giờ còn chưa có ai phát hiện được sự tồn tại của bổn vương đi?
Khuôn mặt cải biến thật nhiều, hiện tại nhìn qua như một thanh niên đang trốn trong một mảnh rừng cây híp mắt nhìn chằm chằm nhóm thần sử đang triền đấu ngoài bìa rừng, trên mặt tên ác quỷ tràn đầy thần sắc đắc ý.
- Đấu đi, đấu đi! Chờ khi các ngươi giao đấu lưỡng bại câu thương, bổn vương…nga, không, hẳn phải gọi là bản tôn, hoặc là bổn tọa? Bỏ đi, xưng là bổn tọa đi!
- Chờ khi các ngươi giao đấu lưỡng bại câu thương, bổn tọa mới đi ra thu thập tàn cuộc, hảo tâm tiễn các ngươi đoạn đường…có thể bị bổn tọa nuốt vào bụng, đây là phúc khí của các ngươi!
Thực lực đã tăng lên tới ngụy thần trung giai, thanh niên đầy lòng tự tin, nhưng tính cách nhát gan trời sinh lại làm cho hắn vô cùng cẩn thận, chỉ biết lén lút cắn nuốt những mục tiêu đã bị hắn theo dõi chặt chẽ.
Nhìn thấy hai đội ngũ đánh nhau kịch liệt ngoài bìa rừng, thanh niên im lặng không lên tiếng, tiếp tục ẩn nấp trong rừng cây chờ đợi thời cơ ra tay tốt nhất.
Mà bên phải của hắn còn có nửa thi thể đã bị gặm nhấm nham nhở ghê rợn…
Cuộc chiến ngoài bìa rừng càng lúc càng thưa thớt, đội ngũ thần sử nhị giai đối chiến cùng mười tên quỷ vương đỉnh cấp, tám mươi quỷ vương cao giai, một trăm năm mươi quỷ vương trung giai, căn bản không có nửa điểm ưu thế.
Mà đội ngũ quỷ vương cũng không làm gì được đội ngũ thần sử, vì vậy hai phe chiến đấu kịch liệt, đã bắt đầu muốn thối lui, không ai muốn tiếp tục trêu chọc đối phương.
Đúng lúc này, khi đội ngũ quỷ vương thối lui ra sau hơn bốn mươi thước, quỷ vương đỉnh cấp đầu lĩnh căm giận hạ lệnh rút lui, giữa không trung đột nhiên xuất hiện hai đạo ảnh tử, ngay sau đó không trung ngưng kết, sau đó hung hăng giáng xuống…
- Oanh long long…
Mặt đất run rẩy, đội ngũ quỷ vương không hề có chút khả năng phản kháng, hóa thành từng đợt khói nhẹ dưới bàn tay Diệp Dương Thành.
- Tham kiến chủ nhân!
Đội ngũ thần sử vừa nhìn thấy Diệp Dương Thành lập tức quỳ rạp dưới đất cung kính hô to.
- Các ngươi ở nơi này kích đấu cùng đội ngũ quỷ vương kia sao?
Diệp Dương Thành cau mày, ánh mắt đảo qua chung quanh, nhưng không phát hiện nơi này có đại lượng hung hồn, không khỏi có chút kỳ quái hỏi:
- Ngoại trừ nhóm quỷ vương kia, các ngươi có phát hiện ra ác quỷ nào khác không?
- Ách…
Nhóm thần sử ngây người, cuối cùng một người ngẩng đầu đáp:
- Chủ nhân, chúng tiểu bộc không có phát hiện ác quỷ nào…
- Không có?
Diệp Dương Thành quay đầu nhìn Hình Tuấn Phi, đưa mắt nhìn thiên thư trong tay hắn sau đó quay đầu lại phân phó:
- Được rồi, các ngươi lui đi.
- Dạ, chủ nhân.
Nhóm thần sử đáp ứng, đứng lên rời đi.
Đợi khi bọn họ rời khỏi, Diệp Dương Thành có chút kỳ quái lắc đầu, thân hình chợt lóe mang theo Hình Tuấn Phi ly khai hiện trường.
- Đáng chết!
Thanh niên vừa nhìn thấy Diệp Dương Thành ra tay liền tiêu diệt đội ngũ quỷ vương, khiến mục đích của hắn thất bại, không khỏi tối sầm mặt mắng thầm, đứng dậy định rời đi nơi khác tìm mục tiêu kế tiếp.
Nhưng hắn không biết một giây sau, hai đạo ảnh tử đã xuất hiện sau lưng hắn…
Đập vào tầm mắt Diệp Dương Thành là nửa khối thi thể bị ăn bỏ dở, sau đó là trong tay thanh niên cầm một khối da thịt!
Đây là một con quỷ! Nhìn thấy một màn này, trong lòng Diệp Dương Thành đã có phán đoán, tiếp theo nhớ tới ác quỷ từng gặp được khi Lâm Đông Mai bị bắt cóc!
Thanh niên trước mắt thật giống ác quỷ bị Diệp Dương Thành dùng Càn Khôn Tu Di Kính đánh chết…
- Không có ý định tiếp tục ngồi thủ một chút sao?
Diệp Dương Thành đột nhiên lên tiếng:
- Nói không chừng đợi lát nữa sẽ có kẻ xui xẻo đi ngang qua nơi này cho ngươi ăn đâu.
- Ai?
Kẻ càng nhát gan sẽ càng mẫn cảm, thanh âm của Diệp Dương Thành vừa rơi xuống, lông tóc thanh niên dựng đứng, sưu một chút nhảy ra xa hơn trăm thước, quay đầu lại lạnh lùng nói:
- Ai giả thần giả quỷ trước mặt bổn tọa? Cút ra đây cho bổn tọa!
- Bổn tọa? Rốt cục là cá mè một lứa ah!
Diệp Dương Thành mang theo Hình Tuấn Phi chậm rãi đi tới…
- Kháo, ngươi chạy cái gì?