Diệp Dương Thành lộ ra chút hứng thú, vẫy vẫy tay, nói:
- Lại đây, nói cho ta nghe một chút là nhược điểm gì?
- Việc này…
Đứng cách xa trăm thước, nếu cẩn thận phòng bị Xích Mi có thể xé mở không gian bỏ trốn, nhưng nếu đến gần hơn nữa…
Nhưng đây là cơ hội cuối cùng!
Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?
Xích Mi thầm nhủ, lộ ra nụ cười đi tới gần Diệp Dương Thành…
- Nói nghe thử xem, hung hồn kia có nhược điểm gì?
Diệp Dương Thành cũng không ra tay với Xích Mi quỷ đế, chờ hắn nhích lại gần mình chưa đầy mười thước, lộ ra nụ cười thản nhiên, thập phần tùy ý.
Chú ý tới phản ứng của Diệp Dương Thành, lúc này Xích Mi mới nhẹ nhàng thở ra, trên mặt tươi cười, nói:
- Thần tôn đại nhân, những hung hồn kia kỳ thật đều là ác quỷ từng bị trừng phạt dưới mười tám tầng địa ngục, chẳng qua bởi vì cắn nuốt lẫn nhau, vì vậy đánh mất thần trí, tâm thần luôn bị hỗn loạn mà thôi.
- Tuy hung hồn thật hung hãn, thực lực thập phần mạnh mẽ, nhưng nếu thần tôn đại nhân có thể mở ra tầng mười tám địa ngục, cấm chế lạc ấn trong linh hồn chi hạch của chúng nó sẽ có hiệu lực, toàn bộ hung hồn nháy mắt sẽ bị thu trở vào tầng mười tám địa ngục, vĩnh viễn không thể thoát thân.
- Trọng yếu hơn chính là hung hồn cắn nuốt lẫn nhau, thực lực sẽ tăng lớn, nhưng linh hồn chi hạch của đối phương cũng xâm nhập vào linh thể chính mình…một khi tầng mười tám địa ngục lại mở ra, sẽ dựa theo ấn ký trong linh hồn chi hạch thẩm phán lần nữa, bị nhiều tội chồng chất cùng nhau, còn có hung hồn nào có thể sống sót?
Nói tới đây trên mặt Xích Mi hiện lên một tia tàn khốc, thần thái càng thêm khiêm cung:
- Đương nhiên muốn mở lại tầng mười tám địa ngục chính là người si nói mộng, nhưng ấn ký trong linh hồn chi hạch của hung hồn lại có thể dùng lợi dụng rất tốt.
- Nga?
Trong mắt Diệp Dương Thành hiện lên dị sắc, vẻ mặt cũng không có chút khác thường, thản nhiên hỏi:
- Ấn ký trong linh hồn chi hạch làm sao thao tác đây?
- Thần tôn đại nhân có điều không biết, ấn ký trong linh hồn chi hạch kỳ thật là một loại ấn ký đặc thù về tội trạng của hung hồn, chỉ cần ấn ký còn lưu lại thì hung hồn vẫn là tù phạm của tầng mười tám địa ngục, vẫn là thân mang tội!
Xích Mi giảm thấp thanh âm, thần thần bí bí nói:
- Tuy tiểu quy bị hung hồn kia khi nhục, nhưng chính là chịu nhục tìm kiếm thời cơ, kết quả ông trời không phụ người có lòng, quả nhiên làm cho tiểu quỷ tìm được lợi khí đối phó hung hồn!
- Lợi khí?
Diệp Dương Thành húng thú hỏi:
- Lợi khí gì vậy?
Trong mắt Xích Mi lộ vẻ tự mãn, nói:
- Địa phủ vốn có cơ cấu chuyên trách do thần minh bố trí, gọi là Diêm La đại điện. Diêm La đại điện có bốn điện thẩm phán, câu hồn, hành hình, luân hồi, trong Diêm La đại điện có một bảo vật đoạt thiên địa tạo hóa…gọi là, gọi là thiên thư!
- …
Diệp Dương Thành cảm thấy được có chút quen tai, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra chi tiết, chỉ gật đầu im lặng không nói, chờ Xích Mi tiếp tục nói tiếp.
Xích Mi lại nửa thật nửa giả nói:
- Thiên thư có công năng thẩm phán vạn vật thế gian, một khi bị hình phạt sẽ khắc vào ấn ký trong linh chi hạch, dùng biểu hiện công chính trong thẩm phán, đồng thời cũng đề phòng tội phạm đào thoát hình phạt.
- Dưới tình huống bình thường, tác dụng của thiên thư chỉ là thẩm phán, nhưng nếu như có tội phạm đào thoát…thiên thư sẽ bị kích phát ra năng lực nghịch thiên. Cho dù bị một đứa bé cầm trong tay, cũng có thể dễ dàng bắt giữ tội phạm, cho dù thực lực tội phạm đạt tới ngụy thần đỉnh phong!
- Hơn nữa thiên thư còn có năng lực tìm kiếm linh hồn có ấn ký, chỉ cần trong linh hồn chi hạch tồn tại ấn ký, vô luận tội phạm trốn tới đâu đều sẽ bị thiên thư dễ dàng xác định vị trí.
Xích Mi nở nụ cười:
- Tuy Diêm La đại điện đã hoang phế, mà bốn tòa đại điện phụ thuộc cũng mai danh ẩn tích, nhưng thiên thư vẫn tồn tại, bất kỳ là ai đạt được thiên thư, đều có thể dễ dàng vây bắt hung hồn đang làm loạn trên địa cầu!
- Vậy thiên thư đang ở đâu?
Trong lòng Diệp Dương Thành cảm thấy vô cùng quen thuộc, thật sự giống như hắn từng nhìn thấy thiên thư kia ở nơi nào, nhưng nhất thời còn chưa nhớ nổi, hỏi:
- Ngươi từng gặp qua bộ dáng thiên thư?
- Tiểu tử biết thiên thư tồn tại, cũng từng gặp qua hình dáng của nó.
Xích Mi hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, vừa nghe Diệp Dương Thành hỏi liền nói:
- Thiên thư dày chừng hai ly, cao hai mươi phân, rộng 12 cm, màu đỏ sậm…
Xích Mi vẫn còn đang nói chuyện, nhưng trong đầu Diệp Dương Thành chợt lóe linh quang, một quyển sách giống thiên thư như đúc chợt hiện lên trong trí nhớ của hắn…
Thiên thư dày hai ly, cao hai mươi phân, rộng 12cm, màu đỏ sậm, đó không phải là quyển sách nằm trong Thẩm Phán điện của Thần Ngục sao?
Nghĩ tới đây hơi thở của hắn không khỏi ngừng lại, nhưng rất nhanh liền dằn nén tâm tình, tận lực duy trì ngữ khí bình tĩnh, hỏi:
- Thiên thư hiện tại ở nơi nào?
- Thành!
Xích Mi nhất thời mừng rỡ, trong lòng không nhịn được hô to một tiếng, vẻ mặt càng thêm khiêm cung, cung kính đáp:
- Thần tôn đại nhân, thiên thư đang nằm trong cảnh nội Kazakhstan, nhưng tiểu quỷ là quỷ hồn, không dám tới gần thiên thư…cho nên dù tiểu quỷ biết thiên thư ở đâu, nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Dương Thành, nói:
- Nhưng thần tôn đại nhân thì khác, ngài có là ngụy thần cường giả, hoàn toàn phù hợp yêu cầu thao tác thiên thư, chỉ cần đại nhân tin được tiểu quỷ, tiểu quỷ sẽ đưa đại nhân đi lấy thiên thư, vây bắt hung hồn đang làm loạn!
Thiếu chút nữa Diệp Dương Thành bật cười thành tiếng, tới bây giờ hắn đã biết Xích Mi đánh chủ ý gì, nhưng cho dù Xích Mi không đến lừa gạt hắn, hắn cũng đang muốn đến Kazakhstan.
Nếu hắn đã lộ ra đuôi hồ ly, như vậy cũng tương kế tựu kế đi qua xem một chút cũng tốt…trên thực tế Diệp Dương Thành đã sớm biết thực lực chân chính của Địa Ngục ma thần gì kia, cái gì mà ngụy thần sơ giai? Hắn rõ ràng là ngụy thần cao giai!
- Nhưng hiện tại thiên thư đang nằm trong Thần Ngục, mặc kệ lời của Xích Mi là thật hay giả, cũng phải lấy theo thử xem mới biết được.
- Nếu vậy thì chuẩn bị hai tay, an bài Hình Tuấn Phi quay về Thần Ngục lấy thiên thư đến, mà ta đi theo Xích Mi đến Kazakhstan, ít nhất có thể dây dưa gã hung hồn kia.
Nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành cũng không do dự, gật đầu, mang theo vẻ cảnh cáo nói:
- Ngươi tốt nhất đừng lừa gạt ta, nếu không…
- Thần tôn đại nhân minh giám! Tiểu quỷ làm sao dám lừa gạt ngài đây!
Xích Mi lộ ra bộ dáng tận tâm trung thành, quỳ sấp liên tục phục lạy.
- Đi thôi.
Diệp Dương Thành ra vẻ khinh thường liếc mắt nhìn hắn, phất tay, đi thẳng về hướng Kazakhstan.
Xích Mi đi theo sau lưng Diệp Dương Thành, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh như ẩn như hiện.
Hắn lại không biết lúc này trên mặt Diệp Dương Thành cũng hiện lên tia cười lạnh.
Hai người đều mang theo mục đích tính kế đối phương, đến nỗi kết quả như thế nào phải chờ đợi lát nữa mới biết.