- Hay cho một thanh quan! Giỏi cho Trương thiên sư!
Nhìn thấy màn này, Diệp Dương Thành hừ lạnh nói:
- Có bệnh không có tiền chớ tiến vào, có tiền không có bệnh mời tiến đến... thể diện đạo giáo chính là bị bọn vô liêm sỉ các ngươi xóa sạch rồi.
Mười mấy đạo sĩ đang ngồi bên trong nghỉ ngơi nghe vậy sửng sốt, vốn không nghĩ tới một du khách đột nhiên xông vào lại khiển trách bọn họ như vậy!
Mười mấy đạo sĩ bị Diệp Dương Thành mắng ngây ngẩn cả người, nhưng Diệp Dương Thành không sững sờ, mà lớn tiếng nói:
- Trương thiên sư, Trương Nguyên Hóa! Nếu ngươi không ra, đừng trách ta xông vào!
Trương thiên sư thật ra đang ở trên bãi cỏ phía sau nội thất đánh quyền, tiếng hô của Diệp Dương Thành lập tức đưa tới chú ý của hắn.
Trương Thiên Sư khẽ nhíu mày, cất cao giọng nói:
- Vô Lượng Thiên Tôn...,
- Ầm...
Vách tường nội thất bị Diệp Dương Thành dùng một cước đá thủng, khiến Trương thiên sư đứng phía sau nhất thời trợn tròn mắt.
Người kia là ai? Hắn muốn làm gì? Không biết cố ý tổn hại kiến trúc cảnh khu phải bồi thường gấp đôi hay sao?
Trương thiên sư Trương Nguyên Hóa căn bản không có cơ hội hoàn hồn, đã bị Diệp Dương Thành mạnh mẽ xông vào hù dọa gần chết. Nhìn dáng vẻ hung thần ác sát của Diệp Dương Thành, Trương Nguyên Hóa rùng mình một cái, đột nhiên khẽ mỉm cười, thở dài nói:
- Vô lượng thiên...
- Ngươi có thể bắt quỷ sao?
Không đợi Trương thiên sư nói hết lời, Diệp Dương Thành đã mất kiên nhẫn, trừng mắt, đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Hoặc là, ngươi biết làm thế nào để bắt quỷ?
- Bắt quỷ?
Trương thiên sư nghe được hỏi thăm của Diệp Dương Thành không khỏi sửng sốt, sau một hồi lâu mới đột nhiên cười nói:
- Chính Nhất phái ta truyền thừa mấy ngàn năm, thiên sư các đời bắt quỷ vật tính bằng hàng nghìn, ngươi nói ta có thể hay không?
- Lão đầu, ngươi đừng hòng nói dối với ta.
Diệp Dương Thành giơ cao quả đấm, hừ nói:
- Chỉ cần ngươi đàng hoàng phối hợp với ta, con người thật ra rất hiểu đạo lý.
Trương thiên sư đáng thương quay đầu nhìn vách tường bị Diệp Dương Thành dùng một cước đá thủng, bất giác trong đầu hiện lên câu nói không thể giảng đạo lý với phần tử bạo lực.
Chỉ có điều nói đến chuyện bắt quỷ, hắn coi như là chuyên gia lành nghề rồi, bất giác lộ ra tự tin, ngạo nghễ nói:
- Có thì nó có, cần gì phải nói láo?
- Rất tốt.
Diệp Dương Thành nói tiếp:
- Nếu như ngươi nói tất cả bí pháp bắt quỷ cho ta biết, ta sẽ quyên cho ngươi một trăm... Không, quyên một trăm ngàn tiền nhang đèn!
Một trăm ngàn đã muốn lấy đi kinh nghiệm bắt quỷ tích lũy mấy ngàn năm của Chính Nhất phái? Trương thiên sư cười rất khinh thường:
- Ta không muốn dạy, ngươi cũng học không được, xin khuyên một câu, ngươi mau rời đi, đợi lát nữa cảnh sát cảnh khu đến đây...
- Thật không muốn dạy?
Diệp Dương Thành giơ tay vuốt cằm, thiện ý nhắc nhở:
- Lão đầu, ngươi nên nghĩ thông suốt, đừng ép ta không giảng đạo lý.
- Nơi này là Long Hổ sơn, là tổ đình của Chính Nhất phái ta!
Trương thiên sư cũng trở nên cường thế, trong thân thể khô gầy bất chợt bộc phát ra một luồng vương khí bát phương, ngạo nghễ nói:
- Lẽ nào ngươi nghĩ đây là nơi không giảng đạo lý, là có thể không giảng đạo lý?
- Tốt!
Diệp Dương Thành cười, gật đầu xoay người rời đi.
Còn Trương thiên sư Trương Nguyên Hóa nhẹ nhàng hừ một tiếng, mang theo chút tức giận liếc mắt nhìn theo bóng lưng Diệp Dương Thành rời đi, nói thầm:
- Cũng không biết từ đâu chui ra đứa nhà quê...
Sau khi Diệp Dương Thành rời đi không tới hai phút, một đội nam tử hơn mười người mặc đồng phục tiến vào Thượng Thanh quan. Nhưng đội nhân mã này không phải cảnh sát của cảnh khu Long Hổ sơn, mà là quân nhân mặc quân trang.
Trương thiên sư vừa thấy quân nhân tới cửa, trong đầu có một loại dự cảm bất tường...
- Ngươi chính là thiên sư đương đại Trương Nguyên Hóa?
Một gã quân nhân đứng trước mặt Trương thiên sư, mặt không chút thay đổi lên tiếng hỏi.
- Vâng...,... Là ta...
Dù sao Trương thiên sư chỉ là lão nhân tay trói gà không chặc, đối mặt với quân nhân huyết khí phương cương, dĩ nhiên cũng có vẻ lo sợ.
- Chính là hắn.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Trương thiên sư, vị quân nhân nhếch miệng cười một tiếng, vung tay lên:
- Mang đi!
- Này, các ngươi tại sao phải...
- Ta nói rồi, con người ta khi không bị bất đắc dĩ, bình thường không muốn lựa chọn sử dụng bạo lực.
Diệp Dương Thành nhún vai đi đến trước mặt Trương thiên sư, mang theo chút thú vị đánh giá hắn, nói:
- Là ngươi ép ta không giảng đạo lý.
- Ngươi... Ta...
Trương thiên sư xanh mặt, thế mới biết thủ đoạn của người trẻ tuổi trước mặt rút cuộc đáng sợ như thế nào, đường đường là thiên sư lại cũng bị người ta trói lại!
- Ta biết trong đầu các ngươi đang suy nghĩ gì.
Diệp Dương Thành cười ha ha đứng lên, hai tay chắp phía sau, bước chân thong thả nói:
- Đồ đệ giáo hội cướp tiền sư phụ sao, ta cũng không phải muốn làm khó ngươi, những chú ngữ, phù chú gì đó ta đều không cần, ngươi chỉ cần cho ta biết thứ gì có thể đuổi quỷ là được, hoặc là nói, quỷ sợ thứ gì?
- Đứa nhà quê này rút cuộc muốn làm gì?
Câu hỏi lớn xuất hiện trong đầu Trương Thiên Sư.
Nếu hắn có thể điều quân nhân tới đây bắt mình, đã nói lên người trẻ tuổi trước mắt có bối cảnh tương đối lớn, người như thế không... thiếu nhất chính là tiền và quyền.
Nhưng nếu đã có tiền và quyền, còn muốn học thủ đoạn đuổi quỷ làm gì? Trực tiếp ném ra mấy đồng, một đám đạo sĩ của Long Hổ sơn cũng vui lòng tới cửa thay hắn đuổi quỷ, cần gì phải phí nhiều công sức như thế?
Nghĩ không ra, thật nghĩ không ra.
Trương Thiên Sư trừng mắt nhìn Diệp Dương Thành, nói:
- Phàm là vật có chứa dương cương khí, đều có thể có tác dụng trừ tà tránh quỷ.
- Ví dụ như cái gì?
Diệp Dương Thành gật đầu tiếp tục truy vấn.
-Ví dụ như gà trống có mào đỏ, chó mực có màu lông đen nhánh, củ tỏi mọc mầm, gạo nếp mới thu hoạch trong vòng một năm, hương tro đốt cháy hết trong vòng 3 ngày, nước tiểu con nít mới ra đời không tròn ba năm, nước hành tây, những thứ đều có thể.
Trương thiên sư suy nghĩ một lát sau đó nói ra một số thứ.
Diệp Dương Thành âm thầm ghi nhớ lại, gật đầu lại hỏi:
- Ngoại trừ những thứ này còn có cái gì khác không? Ngoài ra khi sử dụng những thứ này cần chú ý cái gì? Yên tâm, chỉ cần ngươi đàng hoàng nói cho ta biết, ta sẽ không thương tổn ngươi.
Trương thiên sư đưa mắt ngó chừng Diệp Dương Thành hồi lâu, mới quyết định chắc chắn, nói chi tiết:
- Ngoại trừ những thứ kể trên, tiếng gáy của gà trống huyết khí dư thừa cũng sẽ tạo thành thương tổn đối với quỷ vật, còn có nước tiểu của dê Hắc Sơn cũng có công hiệu đuổi quỷ, còn có ô điêu, kim điêu, chim diều…, máu, tiếng gáy của bọn chúng cũng có thể sinh ra thương tổn với quỷ vật.
Suy nghĩ một chút, Trương Thiên Sư nói từng cái:
- Gà trống mào đỏ cần lấy máu, nhưng bộ phận lấy máu phải là hai bên bắp đùi, sau khi lấy máu không thể đem giết, thời gian lấy máu tốt nhất là khoảng hai giờ chiều, khi mặt trời độc nhất.