Trước khi giáo huấn nước Mỹ, Diệp Dương Thành muốn Hàn Quốc biết rõ, phối hợp âm mưu với nước Mỹ chính là sai lầm lớn nhất.
Phàm là người phạm sai lầm, chắc chắn phải bị chính nghãi phán quyết.
Diệp Dương Thành cảm thấy, mình đứng trên điểm cao đạo lý và đạo đức, cho nên hắn chính là chính nghĩa!
Hàn Quốc hiện tại đang rung chuyển, tổng thống Hàn Quốc Thanh Ngõa Thai bị tập kích trong phủ tổng thống, dân chúng không ngừng hoảng hốt, bởi vì Thanh Ngõa Thai có danh tiếng rất lớn. Mà chính phủ Hàn Quốc bố trí rất nhiều bảo vệ chung quanh tổng thống, nhưng mà vẫn bị người thần bí tập kích, cho nên không thể không tạo thành xôn xao.
Dưới lực lượng bảo vệ hùng hậu như thế, phủ tổng thống bảo vệ nghiêm ngặt bị người ta đột nhập vào và gây bất lợi cho tổng thống, tổng thống cho rằng hắn đang rất an toàn, cho nên hắn lúc đó đang giải quyết công việc trong phòng, nhưng vẫn bị tập kích như thường, theo như Kim Chung Nghiệp nói, nếu tổng thống có chuyện gì, vậy vận mệnh của Hàn Quốc cũng đi tới cuối cùng.
Ngoài sáng trong tối đều có người bảo vệ cường đại, sẽ không có gì sai lầm, nhưng mà bây giờ xảy ra chuyện như thế, bọn họ hiểu rõ, trên thế giới này trừ người bình thường ra, còn có một đám người không bình thường, bị gọi là dị nhân.
Lúc trước nhà trắng của Mỹ còn bị bọn chúng ra vào như chỗ không người, một biệt thự của Hàn Quốc thì thế nào? Có phải không có ý nghĩa hay không, vũ lực cường đại của Thanh Ngõa Thai bố trí có thể đối phó dị nhân sao? Bên ngoài đồn đãi, lực lượng bảo vệ Thanh Ngõa Thai rốt cuộc tới từ đâu?
Có ít người ý đồ thăm dò, nhưng mà chưa ai thành công qua, cho dù là dị nhân cường đại tới gần Thanh Ngõa Thai đều biến mất thần bí, làm cho người khác hoang mang khó hiểu, chuyện càng tà dị ắt đầu.
Cái gì siêu cấp cao thủ trấn áp vận mệnh Hàn Quốc, cái gì Hàn Quốc nắm giữ bí pháp đối phó dị nhân, tóm lại suy nghĩ và đồn đãi gì cũng có, nhưng mà không ai đạt được xác thực, thế cho nên cả người Thanh Ngõa Thai đều bao phủ trong tấm màn che, không ai nhìn thấu, không ai đoán ra, làm cho dị nhân không dám tới gần phạm vi Thanh Ngõa Thai.
Cũng bởi vậy Kim Chung Nghiệp mới nói vô cùng cuồng vọng như thế, bởi vì Thanh Ngõa Thai bị tập kích, cho nên Kim Chung Nghiệp bắt đầu khoác lác, bây giờ biến thành cảm kích người tập kích.
Trước khi Diệp Dương Thành đi tìm Thanh Ngõa Thai, từng nghe mấy thần sứ của hắn báo cáo mấy chuyện, dựa theo lời bọn họ nói, bọn họ cảm nhận được áp lực rõ ràng trong phạm vi Thanh Ngõa Thai, nhưng tinh tế tra xét thì không thể nào phát hiện áp lực tới từ nơi nào.
Dùng cách bọn họ giải thích, khí tức này làm cho bọn họ uể oải, dường như bị áp chế thực lực một cách vô hình, trong phạm vi của Thanh Ngõa Thai, bọn họ không có tới ba thành thực lực khi đỉnh phong, tạm thời không thể làm gì khác được.
(thiếu 1 đoạn txt)
Sẽ như thế nào?
Hai mắt Kim Chung Nghiệp híp lại thành cái khe, miệng cười lạnh không ngớt.
- Sẽ nhanh thôi!
Nam thư ký đầu đầy mồ hôi, nói thật ra hắn ở cửa ra vào đã nghe được Thôi Thủy Nguyên truyền đạt những lời này, hắn cho rằng Thôi Thủy Nguyên bị điên.
Nhưng trên thực tế Thôi Thủy Nguyên không có điên, hắn ở cửa ra bvaof biểu lộ ra sẽ giống như Kim Chung Nghiệp! Cười lạnh, hắn vào lúc nói ra những lời này, thần sắc của hắn lạnh nhạt, giống như biết rõ sẽ xảy ra chuyện gì.
Nam thư ký cả gan nói Thôi Thủy Nguyên muốn truyền lời cho hắn, thừa diệp sắc mặt Kim Chung Nghiệp tái nhợt còn chưa hoàn hồn, hắn cẩn thận rời khỏi văn phòng Kim Chung Nghiệp, với tư cách thư ký tổng thống, tình hình Hàn Quốc khác xa với Trung Quốc.
Nam thư ký không cho rằng mình là tâm phúc của Kim Chung Nghiệp, bởi vì Kim Chung Nghiệp ở trong phủ tổng thống nhiều nhất là năm năm, năm năm sau sẽ là nhiệm kỳ mới, dựa theo hiến pháp Hàn Quốc quy định, Kim Chung Nghiệp không thể liên nhiệm, mà nam thư ký hểu Kim Chung Nghiệp là một người không rộng lượng, nếu hắn nổi giận sẽ giận chó đánh mèo, cho nên hắn phi thường sáng suốt rời khỏi trước khi Kim Chung Nghiệp nổi giận.
Sau khi nam thư ký rời đi, văn phòng to như thế chỉ còn lại mình Kim Chung Nghiệp, sắc mặt của hắn tái nhợt đứng ở đó, lửa giận đang bốc lên trong lòng của hắn.
Hắn quát:
- Uy hiếp, hắn rõ ràng uy hiếp ta, hắn làm sao dám uy hiếp ta?
- Ngươi thật cho rằng mình là tổng thống thì không kiêng nể gì cả sao?
Ngay vào lúc Kim Chung Nghiệp gào rú, trong văn phòng có tiếng cười mỉa mai vang lên.
- Ai?
Kim Chung Nghiệp giật mình, hắn nhìn qua tiếng nói, ở ghế sa lon cách hắn ba bước không biết khi nào có nam tử trẻ tuổi xuất hiện, nam tử này đang vuốt chén trà, ánh mắt thâm ý nhìn qua hắn.