- Hóa!
Ý niệm của hắn chi phối, một cột nước hóa thành thủy long màu lam nhạt, dài hơn bốn trăm mét, nó quay quanh hư không, đại long to lớn uy mahx ngẩng đầu lên, giống như vui sướng, nó rống to, Diệp Dương THành uy thích nghe long ngâm, bởi vì chỉ có như vậy hắn mới có khoái cảm khống chế thần long, mà không phải khống chế một con thần long giả.
Nhìn qua thủy long mình tự mình miêu tả ra, thân thể Diệp Dương Thành nhoáng một cái, hắn dễ dàng nhảy lên đầu thủy long, giống như hài đồng đạt được đồ chơi mới, vung tay lên chỉ về hướng đông, phấn khởi nói:
- Đi! Chúng ta đi ngắm mặt trời mọc.
- Giá!
Thủy long ngửa đầu lên trời thét dài, chở Diệp Dương Thành bay lên không trung.
Chờ tới lúc Diệp Dương Thành chơi chán, cưỡi thủy long quay về trấn Bảo Kình đã là tám giờ sáng hôm sau, hắn đi vào toilet rửa mặt đơn giản, hắn cầm ly cà phê đi xuống lầu.
Làm cho Diệp Dương Thành cảm thấy ngoài ý muốn, Ngô Lan Lan đang ở trong phòng khách chờ hắn, hắn đi xuống lầu, chân sau đã nghe giọng mẹ Ngô Ngọc Phương từ phòng bếp nói vọng ra.
- A Thành, Lan Lan tìm ngươi có việc!
- Biểu tỷ?
Nghe được mẹ Ngô Ngọc Phương nói thế, Diệp Dương Thành thoáng lặng đi, lúc này quay đầu nhìn thấy biểu tỷ Ngô Lan Lan đang ngồi trên ghế, hắn tươi cười nói:
- Biểu tỷ, buổi sáng tốt lành!
Lan Lan cười cười, nàng đứng dậy, nhìn qua Diệp Dương Thành đang cầm ly cà phê, nàng hỏi:
- Như thế nào, ban đêm không ngủ sao?
- Đúng vậy, còn có chuyện chờ ta làm!
Diệp Dương Thành rất tự nhiên cười gật đầu, xoay người nhìn nhìn qua cái ghế, lúc này hỏi:
- Biểu tỷ tìm ta có việc gì sao?
- Có việc!
Ngô Lan Lan cười gật đầu, lúc này xấu hổ nói:
- Ngươi còn nhớ rõ chạng vạng tối nói chuyện kia không?
- Chạng vạng tối? Ah, ngươi nói công việc Kinh Khê sao?
Diệp Dương Thành đương nhiên sẽ không quên, cười nói:
- Đương nhiên nhớ rõ ah, như thế nào, biểu tỷ có tư tưởng mới sao?
- Không phải, ta tối qua sau khi trở về đã tính toán cẩn thận!
Ngô Lan Lan xấu hổ, giọng của nàng nhỏ lại:
- Phát hiện ta báo giá với ngươi căn bản không thực tế, ném ba ngàn vạn ra đoán chừng không được việc, cuối cùng sẽ làm hư chuyện!
- Thì ra là chuyện này!
Diệp Dương Thành cười ra tiếng, nói:
- Ngày hôm qua kỳ thật nghe ngươi nói ta đã cảm thấy kỳ quái, cái khác không nói, chỉ cần bố trí mạng lưới ở các trấn cũng đã hơn ba ngàn vạn, ngươi báo giá hai ngàn vạn a?
Ngô Lan Lan đỏ mặt, oán giận nói:
- Vậy ngươi còn không nói? Có chủ tâm muốn thấy biểu tỷ xấu mặt đúng không?
- Hắc hắc, ta không muốn đả kích tính tích cực của ngươi thôi mà!
Diệp Dương Thành cười nói:
- Yên tâm idd, chuyện Kinh Khê này ta đã định rồi! Đừng nói là ba ngàn vạn, cho dù là năm ngàn vạn thì ta cũng sẽ không nói chữ không nào cả!
- Xem ra cha ta nói không có sai!
Ngô Lan Lan cười lên.
- Cậu cả nói cái gì sao?
Sắc mặt Diệp Dương Thành hiếu kỳ, hắn thật không biết cậu cả nói hắn thế nào, dù sao cũng là cậu cả của mình, hắn đánh giá Diệp Dương Thành ra sao?
- Cha ta nói, ngươi chính là nhà giàu mới nổi, người ta có tiền làm từ thiện kiếm danh tiếng, ngươi thì ngược lại, công ty bản thân không có danh tiếng không nói, sự nghiệp từ thiện làm không ít.
Ngô Lan Lan nhìn qua Diệp Dương Thành nháy mắt mấy cái, nói:
- Nói gọn lại một câu, ngươi ngốc!
Diệp Dương Thành kinh ngạc, không nghĩ tới mình trong mắt cậu cả lại là như thế, nhưng mà cậu cả là người làm ăn, lợi ích được mất hiển nhiên mới là mấu chốt, mà Diệp Dương Thành không phải người làm ăn tiêu chuẩn, hoặc nói đúng hơn, hắn không phải người làm ăn.
Tiền có quá dễ dàng, cần tiêu thì đương nhiên sẽ tiêu, không nghĩ nhiều như người khác, làm việc thiện mà thôi, nếu như cân nhắc quá nhiều, vậy động cơ từ thiện sẽ biến dị, vì đạt được công đức huyền điểm, hắn dù sao cũng không phải cứu người mà không kiếm chút chỗ tốt cho bản thân.
Nhưng mà chuyện này cũng chỉ có bản thân hắn biết được, cho nên đối mặt đánh giá của cậu cả, hắn chỉ cười nhạt mà thôi, nói:
- Dù sao trên đời có mấy kẻ đần, như vậy mới làm nổi bật người thông minh, làm kẻ đần này, ta cam tâm tình nguyện!
- Ngươi thật là dám nói, loại kẻ đần như ngươi càng ngày càng ít!
Ngô Lan Lan che miệng cười nói:
- Người có năng lực không ngốc, người ngốc lại không có năng lực, ta đúng alf hâm mộ ngươi, làm gì thì làm, tự do ah! Thật sự là đồ phá hoại,
Diệp Dương Thành kinh ngạc lần nữa, vừa rồi nói tốt lánh, vì sao lại mắng hắn rồi? Ánh mắt kinh ngạc nhìn qua Ngô Lan Lan, nhìn thấy nàng hậm hực, Diệp Dương Thành hiếu kỳ ngồi dựa vào ghế, thần thần bí bí hỏi:
- Biểu tỷ, có phải ngươi có chuyện gì gạt người trong nhà không?
- Vì cái gì hỏi như thế?
Ngô Lan Lan cũng không phủ nhận, cũng không thừa nhận, thần sắc bình tĩnh nói ra giống như chửng liên quan tới nàng.
Nhưng mà nàng trấn định như thế, Diệp Dương Thành càng khẳng đinh nàng tuyệt đối có chuyện giấu diếm, hắn cười nhẹ, nói:
- Xem ra tối qua ta nghe cậu cả nói tới chuyện hôn sự của ngươi, ngươi biến sắc!
- Tiểu tử ngươi quan sát cẩn thận mà!
Ngô Lan Lan cười, đứng dậy, vỗ vai Diệp Dương Thành, nói:
- Nhưng mà chuyện này còn chưa tới phiên ngươi quan tâm.
- Ta chỉ hiếu kỳ mà thôi!
Diệp Dương Thành cường điệu.
- Hiếu kỳ cũng không được!
Ngô Lan Lan nhíu mày, dưng dương tự đặc giơ nắm đấm lên, nhỏ giọng nói:
- Ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi cứ đoán đi, nhưng mà càng phải hứa không được nói với ai khác.
- Nếu như ta đoán trúng.
Diệp Dương Thành hỏi.
- Ta sẽ nói thật với ngươi!
Ngô Lan Lan tùy ý khoát tay.
- Nếu ta nói ra thì sao??
Diệp Dương Thành lại hỏi.
- Ta sẽ cáo ngươi phỉ báng!
Ngô Lan Lan nheo mắt lại, mỉm cười nói ra.
Giơ tay lên cạo cạo mũi, Diệp Dương Thành bất đắc dĩ, nói:
- Vậy được rồi, ta không đoán cũng không nói, nhưng nếu như biểu tỷ nhận ta là biểu đệ, thời điểm ngươi không có cách giải quyết, nhớ gọi ta, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi!
Ngô Lan Lan nghe thấy nước mắt chảy ra, thần thái khác thường, nàng gật đuầ, cũng không nói gì.
Qua nửa giờ sau, Diệp Dương Thành và Ngô Lan Lan đã bán xong vấn đề Kinh Khê, hai người ăn ý lảng tránh chuyện hôn sự của Ngô Lan Lan, Diệp Dương Thành không hỏi, Ngô Lan Lan tự nhiên không nói.
Sau khi an bài chuyện liên quan tới Kinh Khê, Ngô Lan Lan đứng lên rời khỏi Diệp gia, mà Diệp Dương Thành uống cạn cà phê và gọi mẹ Ngô Ngọc Phương một tiếng, đi ô tô đi lên con đường về huyện Ôn Nhạc, trên đường đi như có điều suy nghĩ.
Hạt thóc ngũ đẳng cấp thấp đã đặt ở nhà, khoảng chừng tám túi, mà Diệp Dương Thành giải thích với cha mẹ rằng, những hạt thóc này là thành quả của trung tâm nghiên cứu khoa học mới nhát, hắn dốc sức sai người làm ra hơn ngàn cân, hơn nữa còn nói những hạt thóc này là thứ đắt giá, dặn dò cha mẹ phải quan tâm cẩn thận tới chúng, không nên để người ta nhìn thấy...
Tóm lại cha mẹ của hắn bị hù sững sờ, nhưng mà hai lão không nói cái gì, đây là chuyện Diệp Dương Thành cẩn thận dặn dò, mà hai người chưa từng nhìn thấy các học thóc có hương khí và đủ màu sắc như thế bao giờ.