Điều động Cửu Tiêu lực trong thân thể, máu huyết toàn thân hắn nháy mắt chảy ngược, dựa theo phương pháp hành công của tầng thứ bảy, hắn đem phân nửa máu huyết truyền vào trong Cửu Tiêu Thần Cách.
- Oanh…
Trong đại não vang lên tiếng gầm rú như sấm sét, trong nháy mắt Diệp Dương Thành tựa hồ nhìn thấy thật nhiều sinh vật, thực vật vô cùng cổ quái, nhưng chờ khi hắn muốn nhìn kỹ lại, những hình ảnh mơ hồ kia đã vô ảnh vô tung biến mất.
Diệp Dương Thành nhanh chóng đột phá tới tầng thứ bảy, theo bản năng triệu hoán thần cách ra ngoài, hắn cơ hồ lập tức phát hiện được địa phương bất thường!
Lúc này thần cách đó hoàn toàn biến thành đỏ tươi…như một trái tim thực sự.
Theo bản năng điều khiển, Diệp Dương Thành mở ra thần cách.
Lúc này hắn phát hiện ba trang sách đầu tiên đã hoàn toàn biến thành màu đỏ.
Mà trên ba trang sách đỏ tươi lại có dòng chữ bạc lóng lánh: Xé nó xuống, nuốt nó!
- Xé nó xuống?
Vừa nhìn thấy nội dung trang sách, đầu óc Diệp Dương Thành không khỏi ngây ngẩn, nhưng Cửu Tiêu lực chấn động cực kỳ kịch liệt, Diệp Dương Thành liền cảm giác được đó là…chờ mong, hưng phấn, thúc giục!
- Xé nó xuống!
Hai mắt Diệp Dương Thành ngưng tụ, nắm chặt ba trang sách đỏ tươi, chỉ nghe một tiếng “xoẹt” vang lên, ba trang sách đã bị xé xuống.
Hơn nữa ba trang sách nhanh chóng co rút lại, chỉ trong nháy mắt đã biến thành thần cách nhỏ cỡ móng tay của nhi đồng chừng bảy tuổi.
Nhìn ba miếng thần cách nhỏ xíu, trái tim Diệp Dương Thành đã quyết tâm, ngửa đầu đem chúng nuốt vào…
Diệp Dương Thành có thể rõ ràng cảm thụ được Cửu Tiêu lực trong toàn thân tế bào nháy mắt phóng thích!
Cửu Tiêu lực mất đi khống chế, dùng tốc độ nhanh như chớp lao về phía ba mảnh thần cách, Diệp Dương Thành chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân như bị cơn lốc cuốn trôi, đau đớn vô cùng.
Nhưng hắn rõ ràng “nhìn” thấy được ba mảnh thần cách bị Cửu Tiêu lực nhanh chóng cắn nuốt, dung hợp cùng thần cách mảnh nhỏ…
- Oanh…
Một trận chấn động kịch liệt khiến thân thể hắn run lên, tiếp theo cảm giác khoan khoái chưa từng có thổi quét toàn thân…
Còn chưa tinh tế cảm thụ cảm giác này, hết thảy đã khôi phục bình tĩnh trở lại.
- Răng rắc…
Theo bản năng duỗi tay, khung xương phát ra tiếng vang răng rắc, mãi một lúc sau mới chấm dứt.
- Đây là cảm thụ tầng thứ bảy Cửu Tiêu Thần Quyết sao?
Lẳng lặng ngồi xếp bằng trên giường, Diệp Dương Thành nhắm mắt tinh tế cảm nhận cảm giác thoải mái trong người mình.
Lúc này hắn thậm chí có thể tự do khống chế từng bộ vị trên thân thể làm ra bất kỳ động tác gì, thậm chí móng tay có thể tùy ý dài ngắn theo ý niệm! Đây là loại cảm giác tuyệt vời không thể dùng ngôn ngữ đến miêu tả rõ ràng.
Mà trong quá trình này, linh hồn của hắn đột nhiên hiện lên thật nhiều tri thức, mà những tri thức kia…
Đôi mắt đột nhiên mở ra, hai đạo ngân quang chói mắt chợt lóe, cơ hồ chiếu sáng cả phòng.
- Sưu…
Vẻ mặt hắn ngày càng kích động, khi cảm xúc đạt tới đỉnh cao nhất, lập tức thi triển thuấn tức di động biến mất ngay tại chỗ.
Một giây sau, phía tây dãy núi Đại Hưng An, trên bầu trời đại thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ rộng lớn vô ngần ở Tây Tạng, một hắc ảnh trống rỗng xuất hiện trên không trung cách mặt đất hơn ngàn thước cao.
Gió lạnh tận xương gào thét thổi qua, Diệp Dương Thành thoải mái vươn vai thư giãn toàn thân, tùy ý cho gió lạnh thổi qua thân thể của mình.
Mỗi tế bào trong thân thể hắn đều vô cùng phấn khởi, máu huyết không ngừng sôi trào lên! Lúc này Diệp Dương Thành chợt hiểu được vì sao Kreis Baar lại xem thần quyền là phụ thuộc rác rưởi!
Nếu hắn không hoàn thành việc trọng tổ thân thể, nếu không có được thân hình cường tráng hiện tại…vậy khi ba mảnh thần cách bị Cửu Tiêu lực cắn nuốt dung hợp, khi dung hợp cùng thân thể của hắn, hắn chỉ còn một kết cục, đó là bị nổ tan xác mà chết!
Chân chính cường đại không phải là ngươi cầm trong tay vũ khí mạnh mẽ bao nhiêu, mà là ngươi đem bản thân mình biến thành cường đại đến thế nào!
Hiện tại Diệp Dương Thành mới xem như chính thức bước vào cánh cửa thực sự của một cường giả.
Ánh mắt nhìn về đỉnh núi trước mặt, khóe môi Diệp Dương Thành nhếch lên, trong đôi mắt lộ ra vẻ phấn khởi…
- Vỡ, liệt!
Hai tay bao trùm một tầng kim loại, từ ngón tay kéo dài đến tận vai, bên trên phủ kín đường vân huyền ảo, mơ hồ lộ ra một cỗ uy nghiêm, Diệp Dương Thành nâng lên tay phải, lòng bàn tay hướng về phía trước bỗng nhiên bóp chặt lại!
- Oanh…
Đất rung núi chuyển! Ngọn núi cao gần trăm thước chỉ nháy mắt đã bị vỡ thành mảnh nhỏ, tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang vọng trên bầu trời đại thảo nguyên.
Diệp Dương Thành ngơ ngác nhìn hai tay của mình, trong nháy mắt trong đầu hắn chỉ còn hình ảnh bàn tay bị ngân giáp bao trùm, đầu óc nhất thời như cứng lại.