Thấy mọi người có mặt lộ biểu tình hoảng hốt thì Lục Bính Khang hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Lục Bính Khang ném trái bom tấn thứ hai:
- Thứ hai, lúc bá bá còn sống thì mấy người ông sếp nghĩ tình bá bá nên còn giữ thái độ thân thiện với Lục gia ta. Bởi vì mấy ông lớn này hoặc nhiều hoặc ít điểm yếu nằm trong tay bá bá, cộng với bá bá hay tặng tiền nên mới có cục diện hiện nay. Nhưng bây giờ bá bá đã chết, sổ sách điểm yếu của các ông quan bị bá bá giấu đi hết, chúng ta không biết nó nằm ở đâu. Một khi những ông sếp phục hồi tinh thần lại thì bọn họ sẽ để yên cho chúng ta sống sót sao?
Một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi mở miệng nói:
- Chúng ta có tiền, tiếp tục đút lót cho bọn họ là được!
- Chẳng lẽ bọn họ không muốn tiền sao?
Lục Bính Khang hít sâu, nói:
- Khi bá bá còn sống dùng cách roi và kẹo mới khiến những ông quan này đứng ra chống lưng cho Lục gia chúng ta. Nhưng bây giờ chúng ta chỉ còn lại tiền, không có thứ uy hiếp bọn họ, huống chi...
- Một khi những người sòng bạc tự lập một đỉnh núi, mất đi nguồn thu nhập này thì số tiền hiện nay đủ cho Lục gia chống đỡ bao lâu? Mỗi tháng tốn tiền bôi trơn bên trên ít nhất ba ngàn vạn, thử hỏi Lục gia bây giờ có thể lấy ra bao nhiêu tiền? Chống đỡ được bao lâu?
-...
Mọi người yên lặng, không khí khủng hoảng càng nặng nề hơn. Bọn họ không hay biết gì, Lục Bính Khang chỉ đang phóng đại sự việc, làm cho họ rối loạn thì gã mới có cơ hội thực hiện kế hoạch của mình.
Khóe môi Lục Bính Khang cong lên:
- Chuyện cuối cùng.
Mặt Lục Bính Khang lạnh lùng nói:
- Bá bá chết như thế nào? Tin tưởng các vị đều biết năng lực của bá bá. Là quỷ giết, dị nhân giết hay gì thì các ngươi nghĩ người giết bá bá sẽ chịu buông tha cho Lục gia chúng ta? Bá bá còn không phải là đối thủ của hắn, nếu hắn muốn giết chúng ta, trong các ngươi có mấy ai dám nói có thể tránh thoát hắn truy sát?
Bom nguyên tử nổ tung, mọi người ngây như phỗng.
Cảm xúc khủng hoảng tràn ngập trong phòng họp, trong lòng mọi người.
- Vậy... Vậy làm sao bây giờ?
Bản năng làm đám người tập trung ánh mắt vào Lục Bính Khang, như một người sắp chết đuối bỗng bắt lấy một cọng cỏ.
Chuyện phát triển đến bước này, Lục Bính Khang cười thầm trong bụng, mặt ngoài thì nghiêm túc nói:
- Nhưng nếu người Lục gia chúng ta đoàn kết lại thì cũng có hy vọng sống.
Lục gia thật sự có đường cứu như Lục Bính Khang đã nói? Sự thật thì bản thân Lục Bính Khang không nghĩ thế, gã cho những người này một hy vọng hoàn toàn là bởi vì...
* * *
- Má... ơi!
Diệp Dương Thành trợn tròn mắt nhìn Triệu Dung Dung mặc đồ, luồng khí nóng dâng lên làm hắn muốn xịt máu mũi.
Diệp Dương Thành khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, hắn liếc ba nhân viên phục vụ đang bận rộn, thấy các nàng không chú ý đến mình.
Diệp Dương Thành nhỏ giọng cười khổ nói:
- Cái này... Là quần áo mà nàng nói?
Đứng trước mặt Diệp Dương Thành là Triệu Dung Dung khoác lớp sa mỏng màu xám nửa trong suốt, dáng người nóng bỏng ẩn hiện qua lớp sa. Diệp Dương Thành chợt nhớ ngày hôm đó hai thiếu nữ cũng mặc sa mỏng mây mưa trên giường với Lục Hồng Quân. So sánh với Triệu Dung Dung thì phải công nhận là nàng hấp dẫn hơn hai thiếu nữ kia nhiều.
Ban đầu không một mảnh vải thì Triệu Dung Dung mặc kiểu này càng hấp dẫn hơn, thân thể như ẩn như hiện, biểu tình ngoan ngoãn đáng thương, kết hợp lại kích thích Diệp Dương Thành suýt tử hình nàng tại chỗ.
Thấy Diệp Dương Thành cười khổ, Triệu Dung Dung rất là uất ức cúi đầu, hai tay se sa mỏng, nhỏ giọng nói:
- Dung Dung cũng không muốn thế này, nhưng Dung Dung đã cố hết sức chỉ có thể biến ra bộ đồ như vậy...
Diệp Dương Thành nghe Triệu Dung Dung trả lời, hắn lại liếc ba người Vương Tuệ Tuệ, tay xoa trán.
Diệp Dương Thành nhỏ giọng nói:
- Tại sao chỉ có thể biến ra một cái?
Vẻ mặt Triệu Dung Dung đầy oan ức nói:
- Bởi vì pháp lực của Dung Dung không đủ.
Triệu Dung Dung cúi đầu, rụt rè nói:
- Không biến ra cái khác được...
Diệp Dương Thành kinh ngạc nói:
- A!
Diệp Dương Thành bước tới gần, nhìn lướt qua kiểu ăn mặc dụ dỗ người phạm tội của Triệu Dung Dung.
Diệp Dương Thành thở dài bất đắc dĩ nói:
- Thôi thì nàng cứ trần như nhộng đi.
Vương Tuệ Tuệ vừa vặn đi đến gần quầy, biểu tình ngạc nhiên ngước đầu hỏi:
- Cái gì?
- Cái gì mà trần như nhộng?
Diệp Dương Thành ho khan:
- Khụ khụ, trần gì?
Diệp Dương Thành làm vẻ mặt vô tội hỏi ngược lại:
- Nàng nghe lầm rồi.
Biểu tình Vương Tuệ Tuệ khó hiểu lẩm bẩm:
- Ta nghe lầm sao?
Vương Tuệ Tuệ không để bụng việc này, nàng nhìn đồng hồ treo trên bức tường sau quầy, nói:
- Đã tám giờ, chắc nên đốt pháo?
Diệp Dương Thành giật mình nhớ ra, gật gù:
- A! Suýt quên.
Diệp Dương Thành vội lấy một cái túi nhựa màu đen từ dưới quầy ra, bên trong đựng tám xâu pháo đốt năm trăm tiếng. Diệp Dương Thành cầm túi lơ lửng, móc một hộp quẹt từ trong túi ra, nhấc chân bước ra ngoài cửa tiệm.
Cùng lúc đó, hai chiếc xe hơi ngừng trước cửa tiệm Diệp Dương Thành.
Trần Thiếu Thanh mặc đồng phục cười nham nhở hét toáng lên với Diệp Dương Thành mới bước ra ngoài cửa:
- Qua đây bưng giỏ hoa!
Tám lẵng hoa chuyển từ xe hơi xuống đặt hai bên cửa tiệm, trang trí thêm hoa khiến không khí cửa tiệm mới khai trương càng rộn ràng.
Trần Thiếu Thanh cười nói:
- Ta kêu một đám bằng hữu chút nữa đến ủng hộ ngươi, là đồng nghiệp trong chỗ làm. Kết thân với bọn họ sau này tiện làm vài việc hơn.
Diệp Dương Thành hiểu Trần Thiếu Thanh nói tiện làm việc ý chỉ cái gì, hắn mỉm cười gật đầu định cảm ơn. Bỗng hai chiếc xe máy tuần tra ngừng lại, bốn người mặc đồng phục hiệp cảnh bước xuống xe.
Đùng đùng đùng đùng đùng!
Tám xâu pháo đốt ghép lại một chỗ rồi cùng mồi lửa, tiếng nổ vang khắp mấy khu phố. Có hơn mười người mặc đồng phục hiệp cảnh đứng trước cửa tiệm Diệp Dương Thành, tuy không phải sếp lớn gì nhưng dù sao cũng là cảnh sát, có sức uy hiếp rất lớn với người bình thường.
Diệp Dương Thành hiểu rằng Trần Thiếu Thanh gọi đám người này tới giùm hắn có vài mục đích. Thứ nhất là nói cho đám hiệp cảnh này rằng bằng hữu của Trần Thiếu Thanh mở tiệm, bình thường khi đi tuần tra nhớ quan tâm chút. Thứ hai, nói cho mấy tay du côn xã hội đen là tiệm này có sếp chống lưng, đừng đụng vào.
Tóm lại có một đám hiệp cảnh tới tiệm ủng hộ khiến lòng Diệp Dương Thành yên ổn nhiều. Pháo đốt xong, chính thức khai trương cửa tiệm, Diệp Dương Thành kêu đám Trần Thiếu Thanh vào trong. Diệp Dương Thành lại kêu Vương Tuệ Tuệ dán hình quảng cáo đã chuẩn bị sẵn lên cửa tiệm.
Diệp Dương Thành vung tay nói:
- Tất cả đều giảm giá chín mươi phần trăm, coi như quen bằng hữu!
Diệp Dương Thành cho đám cảnh sát giá ưu đãi gần như cho không.
Diệp Dương Thành lại đưa cho mỗi người một bao lì xì mỏng coi như nể mặt.
Diệp Dương Thành biết rõ mặc dù đám người này chỉ làm tạm thời, Trần Thiếu Thanh đã lên lon chính thức, nhưng có câu diêm vương dễ chọc tiểu quỷ khó chơi. Sau này nếu có gì cần thì đám tiểu quỷ này sẽ giúp ích nhiều, nên tốn chút tiền làm thân là bước đi không thể thiếu.
Diệp Dương Thành hành động biết chuyện khiến đám cảnh sát hớn hở ra mặt. Nhưng làm người cần biết điều, Diệp Dương Thành đã cho ưu đãi miễn phí chín mươi phần trăm gần như tặng không, mỗi người chỉ chọn một, hai bộ đồ giá không quá cao. Hai bên đều rất vừa lòng.
Mười phút sau Diệp Dương Thành tiễn đám cảnh sát đi, hắn liếc nhìn tờ quảng cáo đã dán trước cửa, khóe môi cong lên.