Khi nói ra hai chữ "súc dưỡng", trong lòng Diệp Dương Thành có cảm giác là lạ, cho dù hiện tại Triệu Dung Dung không còn là người, mà là một con lệ quỷ, nhưng giọng nói cùng dáng điệu hình dáng của nàng không khác biệt với trước lúc chết bao nhiêu, tuy rằng thân thể nàng như ẩn như hiện, nhưng hắn có thể đụng chạm vào người nàng, thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của nàng, tuy không như người thường nhưng vẫn ấm áp hơn người chết không ít.
Cho nên dùng hai chữ "súc dưỡng" đặt lên một cô gái như vưu vật...ách, lên trên người một nữ quỷ như vậy, thật sự có chút là lạ.
Bất quá Cửu Tiêu Thần Cách cũng không có nhiều ý niệm linh tinh như hắn, khi hắn vừa gật đầu xác nhận, Cửu Tiêu Thần Cách truyền ra một cảm giác ấm áp, cảm giác ấm áp tận sâu trong đáy lòng.
Triệu Dung Dung vẫn luôn quỳ ở đó tựa hồ nhận ra điều gì, ngẩng đầu nhìn Diệp Dương Thành, trong đôi mắt đen nhánh mang theo tia cầu xin tràn ngập, có lẽ nàng cho rằng hắn sẽ bày cực hình với nàng đi?
Cũng may động tác của Cửu Tiêu Thần Cách không chậm, rất nhanh đã tiến vào lưu trình thao tác.
Chỉ thấy trên trán Diệp Dương Thành bỗng nhiên bắn ra một đạo ngân sắc lưu quang, nhoáng mắt đã nhập vào trên trán Triệu Dung Dung, ngân sắc lưu quang xuất hiện, trong đầu Diệp Dương Thành bỗng nhiên có cảm giác như mộng như huyễn, thật giống như trong nháy mắt này, hắn cùng Triệu Dung Dung hợp thành một thể!
Trên thực tế không chỉ có Diệp Dương Thành có loại cảm giác này, Triệu Dung Dung đồng dạng cũng xuất hiện một ít cảm giác, chẳng qua khác với hắn chính là nàng cảm giác được một cỗ uy nghiêm bao trùm trời đất khiến nàng dại ra, ở trong nháy mắt này hình tượng Diệp Dương Thành biến thành vô cùng cao lớn, nàng cảm giác được mình đứng trước mặt hắn tựa hồ chỉ như một hạt cát, chỉ là một hạt bụi không chớp mắt.
Mà Diệp Dương Thành giống như bầu trời trên cao, là thần minh tràn ngập uy nghiêm! Chênh lệch giữa hai người quả thật chẳng khác gì biển khơi cùng một giọt nước, chênh lệch to lớn làm Triệu Dung Dung theo bản năng phủ phục xuống thấp, trên mặt lộ ra thần sắc khiêm cung, giống như một tín đồ sùng đạo, đang cúng bái thần minh của mình.
- Từ giờ phút này, ngươi, sẽ sinh hoạt dưới sự che chở của ta.
Thanh âm thản nhiên xen lẫn theo uy nghiêm khôn cùng, rõ ràng vang lên trong đầu Triệu Dung Dung:
- Dưới sự che chở của ta, ngươi không cần sợ hãi ánh mặt trời, ngươi thoát ly cực khổ luân hồi, ngươi có thể vĩnh sinh mãi mãi...lấy danh của ta, thu ngươi làm bộc, thần quỷ chi khế, thông thiên triệt địa!
- Tranh...
Nương theo sau thanh âm hạ xuống, bên tai Triệu Dung Dung vang lên một tiếng vang giòn như đao kiếm ra khỏi vỏ, đem tinh thần đang ngây dại của nàng đánh thức, trong nháy mắt tỉnh táo lại Triệu Dung Dung tựa hồ hiểu được hơn rất nhiều, minh bạch hơn rất nhiều, còn không đợi Diệp Dương Thành có bất kỳ động tác, nàng đã cung kính phục lạy hành lễ:
- Linh bộc Triệu Dung Dung, khấu tạ chủ nhân che chở.
Diệp Dương Thành có chút buồn bực, như vậy xong rồi?
Hắn cũng không làm chuyện gì, chỉ gật đầu xác nhận mà thôi, chuyện còn lại đều do Cửu Tiêu Thần Cách tự động hoàn thành, kể cả thanh âm trong đầu của Triệu Dung Dung cũng không phải do hắn nói ra.
Nhìn nhìn Triệu Dung Dung đang quỳ dưới đất, Diệp Dương Thành theo bản năng ho khan một tiếng, có chút thử nói:
- Đi dưới lầu rót cho ta một ly nước sôi, đừng rót đầy, bảy phần là được.
- Dung Dung tuân lệnh.
Vẻ mặt Triệu Dung Dung kính cẩn nghe theo lệnh đứng dậy, khom người chào Diệp Dương Thành, sau đó trực tiếp biến mất ngay trong phòng.
Chưa đầy mười giây sau nàng lại đột ngột xuất hiện ngay địa phương vừa đứng, trong tay cầm một ly nước sôi rót đầy bảy phần, cung kính nhìn hắn nói:
- Chủ nhân, nước sôi mà ngài cần.
- Ách...
Diệp Dương Thành thật sự bị giật mình, cũng may phản ứng đúng lúc, không lộ ra dáng vẻ tổn hại uy nghiêm của một chủ nhân, thoáng ngẩn ra mới gật gật đầu, tiện tay chỉ vào đầu giường nói:
- Trước đặt ở đó đi.
- Dạ.
Triệu Dung Dung cúi người đáp, xoay lưng bay tới đầu giường đặt ly nước xuống.
Nhưng lại không biết động tác xoay người của nàng thiếu chút nữa làm Diệp Dương Thành sặc nước bọt mà chết, không có biện pháp, hiện tại nàng vẫn còn trần trụi, còn xoay lưng với hắn...cỏ thơm bên dưới bị hắn nhìn rõ không còn lưu chút gì.
- Khụ khụ...
Ho khan hai tiếng che giấu bối rối của mình, hắn thở sâu hai lần, mạnh mẽ di chuyển ánh mắt mình sang chỗ khác, tùy miệng hỏi:
- Nói thử tình huống của cô đi, nga, còn nữa, cô có mối thù gì với Lục Vĩnh Huy?
-...
Thần sắc trên mặt Triệu Dung Dung cương cứng, tuy nàng trở thành linh bộc của Diệp Dương Thành, nhưng trí nhớ khi còn sống vẫn bảo tồn đầy đủ, ngay cả tính cách cũng không biến hóa, duy nhất có biến hóa chính là nàng tuyệt đối trung thành với hắn.
Trên mặt nàng thoáng hiện thần sắc buồn bã, khẽ cắn môi, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Hồi chủ nhân, khi còn sống Dung Dung là một cô nhi, lúc Dung Dung năm tuổi được ân mẫu nhận nuôi, nhưng chưa được ba năm ân mẫu bệnh nặng qua đời, từ đó về sau Dung Dung được người nhà của mẹ nuôi chiếu cố mới thuận lợi tốt nghiệp trung học, tiến vào vệ giáo học tập...sau khi tốt nghiệp, Dung Dung về trấn Bảo Kinh, làm y tá trong bệnh viện trấn...
Nói tới đây trên mặt nàng hiện lên vẻ xấu hổ cùng giận dữ lẫn phức tạp, tạm dừng một lát mới nói tiếp:
- Hơn hai mươi ngày trước, Dung Dung bị thủ hạ của Lục Vĩnh Huy đánh ngất xỉu trong ngõ hẻm, đợi khi Dung Dung tỉnh lại, liền nhìn thấy Lục Vĩnh Huy...hắn...hắn trần truồng nhào lên người Dung Dung, Dung Dung cực kỳ sợ hãi, nhưng không muốn bị hắn nhục nhã, cho nên Dung Dung tự sát...
- Súc sinh.
Nghe xong Triệu Dung Dung thuật lại, Diệp Dương Thành giậm chân, vẻ mặt căm hận phun ngụm đàm, thấp giọng mắng một câu, mới mở miệng hỏi:
- Vậy cô làm sao biến thành lệ quỷ? Người sau khi chết không phải rất nhanh rơi vào luân hồi sao?
- Trước khi Dung Dung chết oán hận chất chứa quá sâu, không thể tiến vào luân hồi.
Triệu Dung Dung khẽ cúi đầu, cắn răng nói:
- Khi Lục Vĩnh Huy muốn đem thi thể Dung Dung đến nơi khác tiêu hủy, lại bị một nam tử chừng hai mươi sáu hai mươi bảy cướp đoạt thi thể, Dung Dung tưởng rằng hắn sẽ đem mình an táng, nhưng không nghĩ tới hắn lại đem thi thể của mình từ trên vách núi cao ném vào biển khơi...hủy thi diệt tích!
- Lại là tên súc sinh.
Diệp Dương Thành thầm mắng một tiếng, nhưng cũng không nói gì, chờ đợi nàng nói tiếp.
- Nhưng bọn hắn đều không nghĩ tới, thi thể của Dung Dung vừa lúc rơi vào nơi cửu âm, không những không vào luân hồi, còn biến thành lệ quỷ, sau đó Dung Dung chỉ muốn báo thù, tiếp theo thì gặp được chủ nhân...
Triệu Dung Dung sâu kín đem những gì mình trải qua kể lại, ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy ánh mắt tức giận của Diệp Dương Thành, như nhìn thấy được điều gì che giấu bên trong, nàng chợt cắn cắn môi, bay tới ngay trước mặt hắn...
- Nếu...chủ nhân muốn...Dung Dung không sao cả...
Cúi đầu, trên khuôn mặt thanh thuần của nàng tràn đầy vẻ ngượng ngùng, lời nói ra làm cho Diệp Dương Thành líu lưỡi.
Không...không sao cả?