- Súc sinh, đền mạng cho ta!
Trên người Triệu Dung Dung có hai đạo sương mù u tối vây quanh, miễn cưỡng che phủ chỗ kín của mình, hình dáng khuôn mặt không khác biệt chút nào khi còn sống, nếu nói có chỗ bất đồng, chính là nàng đang trôi nổi giữa không trung, thân thể như ẩn như hiện.
- Không…không phải ta giết…là chính ngươi chết, là chính ngươi tự sát chết!
Triệu Dung Dung rời khỏi thân thể Lục Vĩnh Huy, Lục Vĩnh Huy tự nhiên khôi phục lại bình thường, hơn nữa độc tố trong thân thể đã khu trừ hết, tuy rằng thân mình thật suy yếu nhưng miễn cưỡng thanh tỉnh, nhìn Triệu Dung Dung trôi nổi giữa không trung nhìn mình chằm chằm, cho dù hắn đã nhìn quen người chết nhưng lúc này toàn thân vẫn run rẩy.
Hắn liên tục lắc đầu, cố gắng tìm cho mình một lý do hợp lý thỉnh cầu, không, là yêu cầu xa vời, yêu cầu Triệu Dung Dung có thể tha cho mình một con đường sống!
Cũng không phải nói hắn nhát gan hay thái độ làm người yếu đuối, mà vì lúc nãy Triệu Dung Dung gây sức ép trong cơ thể hắn làm cho hắn nhận thấy rõ sự thật, quỷ hồn của nàng rất cường đại, linh hồn của hắn thiếu chút nữa bị nàng nuốt sống!
Nguy hiểm gặp phải hồn phi phách tán, làm hắn kinh hãi đảm chiến, làm sao còn ý tưởng gì may mắn?
- Ha ha…
Nghe được lời biện giải vô lực của Lục Vĩnh Huy, Triệu Dung Dung nở nụ cười, nương theo sau tiếng cười bi thương, sương mù bao phủ trước ngực nàng lập tức tiêu tán, dáng người uyển chuyển bại lộ giữa không khí.
Chẳng qua vào lúc này cho dù Lục Vĩnh Huy có dâm tiện bao nhiêu, cũng không thể dâng lên tà niệm gì, bởi vì lực chú ý của hắn đã bị dây xích màu xám trong tay nàng hấp dẫn.
- Cây Tỏa Hồn Liên này, ta tổng cộng tế luyện mười bốn ngày.
Thân hình hư ảo vuốt ve dây xích màu xám do sương mù ngưng kết mà thành, Triệu Dung Dung tiếp tục cười, chẳng qua không khí trong phòng bệnh lại càng thêm âm trầm:
- Dưới đáy biển vô cùng âm lãnh kia, ta thừa nhận thiên địa âm linh xâm nhập…
Nói tới đây, Triệu Dung Dung chợt cười một tiếng, nhìn chằm chằm Lục Vĩnh Huy như một khối thịt cầu co rút vào đầu giường:
- Ngươi có biết ở nơi cửu âm, bị âm linh xâm nhập mùi vị như thế nào sao?
- …
Tay chân Lục Vĩnh Huy băng sương, mồ hôi lạnh xông ra, hắn không phải ngu xuẩn, câu hỏi của Triệu Dung Dung tuy ôn hòa, nhưng hận ý dày đặc, cùng sát khí lẫm liệt phi thường rõ ràng!
Chạy? Dây xích trong tay Triệu Dung Dung đã biến ảo dài hơn ba thước, không ngừng vũ động trên không trung, chỉ cần Lục Vĩnh Huy vừa động, tuyệt đối sẽ bị dây xích nhìn thật nhẹ nhàng kia công kích, hắn hoàn toàn đủ lý do tin tưởng, dây xích kia không yếu ớt như vẻ bề ngoài của nó.
Nếu chạy không thoát, như vậy…
Thoáng cúi đầu xuống, trong đôi mắt Lục Vĩnh Huy lướt qua vẻ đoạn tuyệt, nhưng hắn không chú ý tới sắc mặt Triệu Dung Dung thoáng biến hóa, tựa hồ hiện ra vẻ kinh hãi.
- Bà cô, tôi sai lầm rồi…van cô nhiễu cho tôi một mạng đi…
Lục Vĩnh Huy đang cuộn tròn ở đầu giường bỗng nhiên khóc rống, từ trên giường thuận thế lăn xuống, còn chưa nói dứt câu bỗng nhiên vươn ra tay phải to mọng, bên ngoài nắm tay chợt lóe hoàng quang…
Nguyên bản sắc mặt đang khóc tang chợt chuyển sang dữ tợn, Lục Vĩnh Huy rít gào:
- Đi chết đi!
- Phanh!
Một đạo hào quang màu vàng sáng bắn ra, nhanh như chớp bay thẳng tới chỗ Triệu Dung Dung, nàng cũng không nghĩ tới Lục Vĩnh Huy có được bổn sự như vậy, hơn nữa lúc đó nàng còn đang ngây người, vì vậy vội vàng thu hồi dây xích, lưu quang va chạm cùng dây xích vang lên chói tai.
- Ba…
Thanh âm vang lên thật khẽ, dây xích trong tay Triệu Dung Dung như gặp phải hỏa diễm thiêu đốt tan rã, rất nhanh tiêu tán trong không khí, nhiệt độ thoáng chốc giảm xuống, Triệu Dung Dung biết Tỏa Hồn Liên đã bị Lục Vĩnh Huy đánh tan!
Tuy rằng Triệu Dung Dung đã hóa thành lệ quỷ, nhưng nàng cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu…
Bị Lục Vĩnh Huy một kích đắc thủ, Triệu Dung Dung lại quên mất phòng thủ, quên mất phản kích, trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, đứng ngây ra đó.
Triệu Dung Dung sững sờ thật lâu, Lục Vĩnh Huy sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi chợt nanh cười:
- Khi còn sống không làm được ngươi, đã chết còn không đi âm phủ, ngược lại dám chủ động đưa tới cửa…đêm nay đại gia thỏa mãn ngươi!
Một kích vừa rồi làm cho hắn nhận ra điểm yếu của nữ tử này, nàng chỉ có kỹ năng công kích linh hồn, một khi rời khỏi thân thể hắn, chuyển dùng năng lượng công kích…
Nghĩ thông suốt nguyên nhân, hắn làm sao cho nàng tiếp tục gây sức ép? Ánh mắt dâm đãng đảo qua thân thể của Triệu Dung Dung, miệng đắng lưỡi khô, vươn lên tay phải muốn tiếp tục công kích lần nữa!
Sắc mặt Triệu Dung Dung khẽ biến, giậm chân cắn răng, sương mù quấn nửa thân dưới tản ra, ngưng kết thành Tỏa Hồn Liên, chẳng qua lúc này nàng đã hoàn toàn trần trụi…
- Hắc hắc…
Lục Vĩnh Huy cũng không vội vã phát động công kích, nhìn thấy vẻ bối rối của Triệu Dung Dung, hắn lại giống như mèo vờn chuột, dùng ánh mắt đầy lửa dục quét lên người nàng, miệng phát ra nụ cười dâm đãng.
- Đi chết đi!
Lúc này Triệu Dung Dung mất lý trí, quát to một tiếng, vung dây xích quất thẳng vào đầu Lục Vĩnh Huy!
- Hừ!
Lục Vĩnh Huy tin tưởng mười phần, nhẹ nhàng hừ một tiếng, vung ra nắm tay, dây xích lại nhanh chóng tan rã, biến mất vô ảnh vô tung.
- Còn có bản lĩnh gì? Cứ việc sử dụng ra!
Lục Vĩnh Huy hài hước cười, nhìn chăm chú vào bộ ngực vun cao của Triệu Dung Dung không chút kiêng nể.
- Ngươi…
Nhất thời Triệu Dung Dung không còn biện pháp ứng đối, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lục Vĩnh Huy, trên mặt tràn ngập tức giận bất đắc dĩ.
- Không có?
Nhìn thần sắc vô lực của nàng, Lục Vĩnh Huy ha ha cười:
- Vậy ngoan ngoãn bồi đại gia lên giường đi! Ta nếm qua không ít nữ nhân, chỉ riêng chưa từng thưởng thức qua nữ quỷ…ngươi…
- Thần…thần tôn…
Ngay khi Lục Vĩnh Huy tự cho rằng mình đã nắm giữ toàn cục, tùy ý phóng đãng, sắc mặt Triệu Dung Dung đại biến, thẳng tắp quỳ giữa không trung, thân hình run rẩy kịch liệt.
- Thần tôn? Ta sao?
Biến hóa đột ngột của Triệu Dung Dung làm Lục Vĩnh Huy sửng sốt, ngay khi hắn còn hồ đồ đột nhiên truyền ra một thanh âm hờ hững của nam tử trẻ tuổi:
- Trấn Linh thuật…