Lúc này Trần Thiếu Thanh mặc một bộ đồ công an, trên vai còn có quân hàm, trước ngực đánh số, so sánh với chế phục hiệp cảnh ngày trước uy phong hơn rất nhiều, ân, ít nhất ở trong mắt Diệp Dương Thành chính là như thế.
Đùa giỡn vài câu, từ trong nhà có một nam nhân hơn bốn mươi mặc đồ tây đen đeo cà vạt ô vuông dáng người trung đẳng đi ra, cho người ta cảm giác phi thường rắn chắc, vừa thấy được nam nhân kia Diệp Dương Thành liền ngoan ngoãn hô một tiếng:
- Chào bác trai!
- Đã đến sao còn ở ngoài cửa, mau vào đi.
Nam nhân chính là cha của Trần Thiếu Thanh, Trần Viễn Đông, cười cười bước xuống bậc thang vỗ vai Diệp Dương Thành khen ngợi:
- Người trẻ tuổi, có tiền đồ ah!
Diệp Dương Thành chỉ cười cười khiêm tốn không nói gì.
Trần Viễn Đông nhiệt tình tiếp đón, Diệp Dương Thành đi vào nhà, trên bàn bày rượu cùng thức ăn, mẹ của Trần Thiếu Thanh là Lý Ái Bình đang bận rộn dọn bàn, nhìn thấy hắn đi vào liền đưa tay lau mồ hôi trán, cười nói:
- Dương Thành đến rồi sao, ngồi xuống sô pha đợi một lát, xong ngay đây.
- Dạ được.
Diệp Dương Thành gật đầu, nói thật ra hắn phi thường kính nể Lý Ái Bình, một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi, vừa công tác vất vả vừa chăm sóc gia đình, tuy nói thường thường mượn danh nghĩa đi công tác ra ngoài du ngoạn, nhưng cũng không làm ảnh hưởng hình tượng của bà trong mắt hắn, mẹ hiền tiêu chuẩn! Ân, cũng giống như mẹ của hắn…
Ngồi xuống sô pha, Trần Viễn Đông lấy ra một gói thuốc lá Trung Hoa, giũ ra một điếu đưa cho Diệp Dương Thành cùng Trần Thiếu Thanh, vừa châm lửa vừa cười nói:
- Lần này chuyện của Thiếu Thanh thật sự cảm ơn cậu…
- Bác trai sao lại nói vậy chứ.
Diệp Dương Thành cũng châm thuốc, rít một hơi đáp:
- Cháu cùng Thiếu Thanh là bạn thân, cháu không giúp hắn giúp ai đây? Huống hồ lần này thật sự là vận khí, Thiếu Thanh cũng thật thà, thật sự đi tìm tới, cho nên nói đây là số mệnh thôi.
- Ha ha, bất kể nói như thế nào vẫn phải cảm ơn cậu.
Trần Viễn Đông khẽ cười nói, tuy trong ngày thường thích tự cao tự đại, nhưng ở trước mặt bạn của con mình hắn vẫn phi thường hiền hòa, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Thiếu Thanh cùng Diệp Dương Thành, Trần Viễn Đông lấy ra một phong thư dày đưa cho Diệp Dương Thành:
- Nếu như không có chuyện lần này, Thiếu Thanh muốn chuyển chính thức không biết phải chờ thêm mấy năm, đây…
- Bác trai, ngài đây là ý gì?
Sắc mặt Diệp Dương Thành thay đổi, cả Trần Thiếu Thanh cũng biến sắc, Diệp Dương Thành hít sâu một hơi bật dậy:
- Nếu ở trong mắt ngài cháu là người như thế, bữa cơm đêm nay cháu cũng không có mặt mũi ở lại mà ăn!
Nói xong câu đó, Diệp Dương Thành xoay người rời khỏi!
- Lão Diệp, cậu đợi một chút!
Trần Thiếu Thanh nhảy dựng lên, vội vàng hô:
- Cha của tôi…
- Phanh!
Trần Thiếu Thanh còn chưa nói xong, Diệp Dương Thành đã đóng cửa rời đi.
Có chút kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Diệp Dương Thành, Trần Viễn Đông nhất thời ngây người, tặng tiền làm sao vậy? Người, không phải đều ưa thích tiền sao?
- Cha, cha quá đường đột!
Trần Thiếu Thanh cười khổ nhìn cha của mình, hắn thật hiểu rõ tính tình Diệp Dương Thành, nhưng cách làm của Trần Viễn Đông ở trong suy nghĩ của chính cha hắn chỉ là bình thường, nhưng ở trong mắt Diệp Dương Thành, cách làm này chính là sự vũ nhục!
Nghe được câu nói của con trai, Trần Viễn Đông vẫn chưa hiểu vì sao Diệp Dương Thành thay đổi sắc mặt, nhưng hắn làm chủ nhiệm văn phòng nhiều năm, cũng có tính tình, nhất thời sắc mặt trầm xuống, đem tiền vỗ lên bàn:
- Không hiểu cấp bậc lễ nghĩa!
- Viễn Đông, anh sai lầm rồi.
Lý Ái Bình vốn không mở miệng nói chuyện, đột nhiên đi tới sau lưng Trần Viễn Đông đặt tay lên vai hắn, khẽ nói:
- Vì sao trước đó không thương lượng với mẹ con em một chút?
- Việc này cần phải thương lượng sao?
Trong lòng Trần Viễn Đông tức giận:
- Tặng tiền mà thôi, không phải chuyện lớn gì! Thanh niên bây giờ càng ngày càng không biết lễ phép!
- Anh không phải lần đầu tiên gặp Dương Thành, có khi nào nhìn thấy hắn có phản ứng như vậy?
Lý Ái Bình nhẫn nại nói:
- Hắn giúp Thiếu Thanh chúng ta, là bởi vì quan hệ bạn bè thân thiết, nhưng anh lại nhét vào ích lợi tiền tài trong mối quan hệ này, đổi lại là anh, anh sẽ cảm giác thế nào? Xấu hổ? Hay là vũ nhục?
- Thời đại này còn có tình hữu nghị tinh khiết như vậy sao?
Trần Viễn Đông dần hiểu ra, nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ:
- Hay là hắn chê tiền ít đi…
- Cha, lão Diệp tuyệt đối không phải người như vậy!
Trần Thiếu Thanh vô cùng chán nản, thở dài nói:
- Cha cùng mẹ ăn trước đi, con đi gọi lão Diệp trở lại, tự nhiên sao lại vậy ah!
Trần Thiếu Thanh cũng rời khỏi nhà, lưu lại Trần Viễn Đông cùng Lý Ái Bình đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc hồi lâu Lý Ái Bình nói:
- Con của chúng ta có một người bạn như vậy, thật sự không dễ dàng, nếu anh thật lòng muốn báo đáp hắn, không bằng thay đổi ý nghĩ.
- Như thế nào?
Trần Viễn Đông nhìn vợ, có chút hồ đồ.
- Tuy rằng anh chỉ là chủ nhiệm văn phòng, nhưng có một số việc có thể làm được…
Lý Ái Bình dẫn dắt ý nghĩ của chồng.
- Tỷ như?
- Phố Nam Môn mới xây thương mại trang phục, qua thêm nửa tháng đã xong rồi chứ?
Lý Ái Bình châm chước nói:
- Hiện tại cửa hàng còn chưa đưa ra cho thuê, anh có thể động chút quan hệ, đem vài mặt tiền cho cha mẹ Diệp Dương Thành thuê thôi…
- Nha.
Trần Viễn Đông giật mình, chậm rãi gật đầu suy tư.
Diệp Dương Thành rời khỏi nhà Trần Thiếu Thanh, chậm rãi đi tới, Trần Thiếu Thanh chạy ra được vài bước đã thấy hắn, trên mặt lộ vẻ ngại ngần, lắc lắc đầu đuổi theo, mở miệng nói:
- Lão Diệp, cha của tôi…
- Tôi có thể hiểu được.
Không đợi Trần Thiếu Thanh mở miệng giải thích, Diệp Dương Thành dừng chân nhìn hắn, cười khổ nói:
- Nhưng rất khó nhận.
- Kỳ thật cha tôi cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là làm viên chức nhỏ nhiều năm như vậy, đối với việc này đã hình thành thói quen, cũng không có ý nghĩ vũ nhục cậu, cậu đừng nên hiểu lầm ah!
Trần Thiếu Thanh đi lên vài bước, sóng vai đi tới:
- Cùng tôi trở về đi, xem như việc này chưa từng phát sinh qua, được không?
- Trong lòng khó chịu chứ.
Diệp Dương Thành trợn mắt:
- Bây giờ quay lại mọi người đều xấu hổ, cần gì đây?
- Ách…Vậy cậu về sao?
Trần Thiếu Thanh gãi gãi đầu, trên mặt đầy vẻ xin lỗi:
- Thật xin lỗi, tôi cũng không nghĩ tới cha tôi lại tặng tiền cho cậu…
- Bỏ đi, chuyện này kỳ thật ở ngoài đều thật bình thường.
Diệp Dương Thành lắc đầu nói:
- Cậu trở về nói với cha cậu, ý tốt của ông tôi cảm ơn, nhưng tôi thật sự không thể nhận, không phải khinh thường ông ấy hay chê tiền ít, mà là…
- Tôi hiểu, không cần phải nói.
Không đợi hắn nói hết lời, Trần Thiếu Thanh đã hỏi:
- Bây giờ cậu đi đâu?
- Hiện tại?
Diệp Dương Thành thoáng ngây ra, sau đó trên mặt lộ ý cười cổ quái:
- Gần đây bụng không thoải mái, phải đến bệnh viện kiểm tra một chút…