- Người đâu!
Ở trong phòng bệnh rối rắm chừng nửa giờ, Lục Vĩnh Huy vẫn không đoán được nguyên nhân Diêm Chí Tường làm như vậy, nhưng ngồi chờ chết cũng không phải phong cách làm việc xưa nay của hắn, cho nên hắn ngẩng đầu nhìn ra cửa hô lên một tiếng.
- Long ca!
Hai gã bảo tiêu canh gác ngoài cửa nghe tiếng đi vào, khom người chào Lục Vĩnh Huy.
- Lập tức thông tri Bính Khang, dặn hắn tra xét nội tình tiểu hộ sĩ trong bệnh viện trấn kia.
Lục Vĩnh Huy trầm giọng nói:
- Mặt khác điều tra ngày thường nàng từng xã giao với ai, bất kỳ manh mối nhỏ nhất nào đều phải cẩn thận điều tra cho tôi! Tra rõ ràng lập tức hội báo.
- Đã biết, Long ca!
Hai bảo tiêu chỉnh tề gật đầu, đáp ứng một liền xoay người rời khỏi phòng bệnh, một người tiếp tục đứng tại chỗ canh gác, người kia lấy ra di động đem chuyện Lục Vĩnh Huy dặn dò báo xuống.
- Tiểu huynh đệ, chờ một chút, tiểu huynh đệ!
- A?
Diệp Dương Thành mới bước xuống xe ba bánh định vào nhà chợt ngây ra, dừng chân quay đầu lại, chợt thấy nam nhân béo mập ngày đó đang dẫn Nhung Cầu rất nhanh chạy tới, có lẽ bởi ưu thế thể trọng nên Nhung Cầu lại bị hắn kéo đi thất tha thất thểu.
Nhìn thấy nam nhân béo mập chạy đến trước mặt của mình, Diệp Dương Thành cúi đầu nhìn thoáng qua Nhung Cầu, lại ngẩng đầu nhìn nam nhân cười hỏi:
- Lại không chịu ăn sao?
- Đâu chỉ là không chịu ăn, còn không chịu uống nước!
Vừa nghe câu hỏi của Diệp Dương Thành, nam nhân vẻ mặt khổ sắc, nói:
- Từ ngày đó cậu đút cho nó ăn một lần, sau này trở về thậm chí cũng không uống nước, buộc trong sân còn liên tục sủa vang với hàng xóm, thật sự gây sức ép khiến tôi muốn bệnh tâm thần.
Nói tới đây, vẻ mặt nam nhân thỉnh cầu nhìn Diệp Dương Thành, cầm hộp thức ăn trong tay đưa tới:
- Tiểu huynh đệ, cậu xem có thể hay không…
- Ha ha, đưa cho tôi đi.
Diệp Dương Thành gật nhẹ đầu cười, một tay tiếp nhận hộp thức ăn một tay cầm dây xích, ngồi xổm trước mặt Nhung Cầu, vươn tay sờ sờ đầu của nó:
- Tiểu tử kia, thật không ngoan!
- Ô ô…
Nhung Cầu ai oán hai tiếng, quỳ rạp trên mặt đất.
- Anh chờ một chút, tôi đi rót chậu nước.
Có chút thở dài nhìn Nhung Cầu, Diệp Dương Thành buông hộp thức ăn cùng dây xích, đứng lên gật gật đầu đi vào nhà.
Hơn một phút sau, Diệp Dương Thành bưng chậu nhựa đựng nước cùng một thau nhựa đi ra, đổ hộp thức ăn vào thau, đặt trước mặt Nhung Cầu nói:
- Ăn đi.
Tiếp theo trong ánh mắt trợn to líu lưỡi của nam nhân béo mập, Nhung Cầu đứng lên cúi đầu ăn cơm…
- Hắc, tiểu huynh đệ, cậu thật đúng là thần!
Nhung Cầu cúi đầu ăn, tâm tình nam nhân cao hứng hơn không ít, nhìn Diệp Dương Thành vươn ngón cái:
- Ở nhà của tôi, dùng đủ chiêu cứng mềm đều vô dụng, không còn cách nào mới đi tìm cậu, không nghĩ tới nó lại nghe lời cậu như thế!
Diệp Dương Thành biết được đây là vì mình có thần quyền, nhưng cũng không giả vờ giả vịt làm gì, cũng không bại lộ bí mật của mình, nghe lời của nam nhân nói chỉ cười cười:
- Có thể nó còn nhận thức được tôi đi…
Chỉ một thoáng đã ăn xong, Nhung Cầu rõ ràng tinh thần hơn không ít, nhưng bộ lông khô khốc không ánh sáng cũng không có biến hóa lớn.
Ăn nhiều đồ ăn như vậy, tốt xấu cũng chống đỡ được hai ba ngày, có giáo huấn lần này, nam nhân đành hỏi trước:
- Tiểu huynh đệ, lần này lại phải đa tạ cậu, nhưng con chó này nếu quay về cũng chưa chịu ăn thì…
- Nếu nó còn chưa chịu ăn, thì cứ dắt tới gặp tôi.
Diệp Dương Thành rộng lượng khoát tay, cười dài nói:
- Bình thường tôi đều ở nhà, nếu không gặp được tôi thì có thể gọi điện thoại.
Đưa số di động của mình cho nam nhân, sau lời cảm tạ của hắn, Diệp Dương Thành quay người đi vào nhà.
Hiện tại còn chưa tới giờ tan sở, trong nhà không có ai, ngồi trên ghế dài trong phòng khách chốc lát, tinh tế cân nhắc việc cần làm đêm nay, an bài xong xuôi, hơn nữa diễn luyện trong đầu một phen, Diệp Dương Thành khẽ cười đi lên phòng.
- Hung thủ ít nhất phải hai người.
Tại hiện trường vụ án thôn Cửu Phường, người nhà nạn nhân còn đang ngồi trong phòng khách nức nở, đồn trưởng đồn công an trấn Bảo Kinh, chỉ đạo viên cùng phó đồn trưởng đều có mặt, đang đứng xem xét tình huống hiện trường vụ án, một nam tử tráng niên đeo bao tay trắng nói:
- Theo dấu vết còn sót lại trong hiện trường mà xem, hai hung thủ hẳn từng tái phạm, có lẽ có thể điều tra từ trong hồ sơ cũ, có đặc thù nào phù hợp phương diện này hay không, có lưu án trong hệ thống hay không?
- Tiểu Trương, anh trở về điều tra một chút.
Nghe lời của nam tử tráng niên, Lâm Phong Lâm đồn trưởng nghĩ ra vẫn đề này, quay đầu dặn dò một thanh niên công an chừng hai mươi bảy hai mươi tám đứng gần đó.
- Đã biết, Lâm sở.
Thanh niên gật đầu, xoay người đi xuống lầu.
- Vụ án này hẳn là như vậy.
Trương Bảo Khang hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lâm Phong, mở miệng nói:
- Hai hung thủ thừa đêm tối cạy mở cửa sổ đột nhập vào nhà chuẩn bị ăn trộm, lại ngoài ý muốn làm kinh động hai cụ già đang ngủ trong phòng, đồng thời hai hung thủ cũng phát hiện hai cụ già, bởi vì sợ hãi bị bại lộ cho nên nhẫn tâm giết chết ba nạn nhân, sau đó tiếp tục vơ vét của cải…
Trương Bảo Khang đang phân tích, Lâm Phong cùng chỉ đạo viên đều lướt qua vẻ khinh thường, chuyện rõ ràng như vậy, còn cần anh tới nói? Cho dù là người mới xem thấy tình huống cũng đoán được một phần!
Nhưng hai người cũng không xen lời, tùy ý cho Trương Bảo Khang bốc phét phân tích lại vụ án, sau đó Lâm Phong mới lên tiếng:
- Hiện tại việc khẩn cấp trước mắt của chúng ta là nhanh chóng tập trung kẻ hiềm nghi phạm tội, hai hung phạm hung ác như vậy nếu để chúng trốn thoát, công an nhân dân chúng ta thật không làm tròn bổn phận!
Trường hợp luôn nói thật đường hoàng, bởi vì cách đó không đầy hai thước phóng viên đài truyền hình vẫn đang quay chụp đâu…
Bất quá những chuyện khoe khoang thế này cũng không đến lượt tiểu hiệp cảnh như Trần Thiếu Thanh, hắn đang đứng ở thang lầu, nghe tiếng vang trong phòng truyền ra, Trần Thiếu Thanh có chút bĩu môi, đang chuẩn bị xuống lầu ra ngoài hút điếu thuốc, trong đầu lại đột nhiên chợt nhớ lời nói của Diệp Dương Thành lúc ở bệnh viện…
Nháy mắt, nhịp tim của Trần Thiếu Thanh chợt nhảy lên điên cuồng, kháo, mình không may mắn như vậy đi…
- Tiểu Trần, cậu đứng ngây ngốc ở đó làm gì?
Ngay lúc Trần Thiếu Thanh đang phấn khởi, đồn trưởng Lâm Phong từ trong phòng đi ra, kỳ quái nhìn hắn, lại nói ra một câu làm Trần Thiếu Thanh chợt hưng phấn:
- Cậu đi thông báo cho mọi người một chút, vụ án này phải dụng tâm tra xét cho tôi, nếu có hiệp cảnh nào tìm ra được manh mối hữu dụng, tôi sẽ đặc biệt tiến cử, đặc biệt cho hắn chuyển chính thức! Nếu người nào…
Câu nói kế tiếp của Lâm Phong, Trần Thiếu Thanh đã nghe không vào…