Nghe Diệp Dương Thành nhắc nhở, Diệp Dương Thành lấy lại tinh thần:
- À...
Diệp Dương Thành nhẹ gật đầu, nói:
- Ẩn thân giúp ta.
Triệu Dung Dung cung kính nói:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Một luồng sáng trắng bao phủ Diệp Dương Thành. Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên cũng ra tay kéo Diệp Dương Thành lên hố to sâu hai thước.
Diệp Dương Thành đứng bên cạnh hố to, ngoái đầu nhìn xác lớp trưởng đồng chí.
Diệp Dương Thành nói với Vương Minh Kỳ:
- Ngươi canh giữ tại đây, ghi chép lại từng hành động của cảnh sát, khi về báo cáo với ta.
Vương Minh Kỳ cung kính nói:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Vương Minh Kỳ hết sức kính cẩn khom lưng, gật đầu.
Diệp Dương Thành trong trạng thái ẩn thân được đám người Đường Thái Nguyên, Tống Lâm Lập dùng cơ thể kéo bay ra khỏi nghĩa trang. Khi Diệp Dương Thành rời đi, khu mộ lành lặn hoàn toàn bị hủy. Không có mùi thuốc nổ nhưng những ngôi mộ nứt vỡ vụn ra, trông rất tệ.
Một cảnh sát trẻ đứng bên cạnh sở trưởng trung niên báo cáo:
- Sở trưởng, theo người báo án nói thì lúc đạp xe đạp điện đi ngang qua chân núi nghe từ khu mộ bên trên vọng từng tiếng nổ. Vì quá sợ ên hắn không dám đi lên xem xét tình huống mà gọi điện báo cảnh sát ngay.
- Sáng sớm mới nhận được điện thoại nói là một y quan trủng trên núi bị người đào lên.
Mặt sở trưởng trung niên đen thui khẽ ừ, tâm tình cực kỳ tệ hại. Sở trưởng trung niên mới đến Bảo Kinh Trấn bao lâu? Chưa ngồi nóng ghế, một ngày đầu tiên đã gặp y quan trủng bị đào, rồi ba thanh niên bạn học cùng lớp bị người cắt đầu, móc mắt, giờ còn thần, nghĩa trang có tiếng nổ.
Vài vụ án xâu chuỗi lại nếu sở trưởng trung niên không thể khám phá, tìm ra một chút manh mối nào hữu dụng, vậy gã không cần làm sở trưởng đồn công an nữa, cuốn gói đi là hơn.
Dưới tình huống như vậy sở trưởng trung niên kiên nhẫn khẽ ừ đã là đáng quý, đổi lại sở trưởng nóng tính không chừng nổi sùng gặp ai mắng người nấy.
Chỗ xe cảnh sát trùng hợp ngay đối diện nơi Diệp Dương Thành đậu xe. Cảnh sát bước xuống từ hai chiếc xe, leo lên núi. Đám người Đường Thái Nguyên, Tống Lâm Lập dìu Diệp Dương Thành xuống núi, mở cửa chui vào trong xe. Diệp Dương Thành lấy chìa khóa ra, hởi động máy, đổi đầu xe rời khỏi bãi đỗ xe nghĩa địa công cộng.
Khi xe sắp lăn bánh vào đường nhựa, Diệp Dương Thành liếc hướng hai chiếc xe hơi quân đội cắm cờ đỏ, chân mày nhướng lên. Hai chiếc xe cảnh sát này khiến Diệp Dương Thành nhớ đến nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ bỏ chạy và sáu nam nhân rượt theo gã. Không biết bây giờ bọn họ thế nào?
Xe hơi quân đội cắm lá cờ đỏ, chắc chắn sáu nam nhân lúc trước xuất hiện chính thành viên ngành mới thành lập trực thuộc quân đội trong tin tức Sở Minh Hiên mang về.
Diệp Dương Thành sờ cằm, trêu chọc thầm nghĩ:
- Không biết sáu người đó đối đầu với quái vật kia thì ai thắng ai?
Tâm tình Diệp Dương Thành nặng trĩu, quân đội xuất hiện siêu chiến sĩ, Giới có thành viên nghênh ngang tiến vào thế tục. Chẳng lẽ thế giới này sắp đổi trời?
Diệp Dương Thành ngước đầu cách cửa sổ xe nhìn bầu trời sáng sủa, hắn không biết mình suy nghĩ gì.
Sở trưởng trung niên thở hắt ra:
- Phù.
Sở trưởng trung niên đứng ngơ ngác trên bậc thang nhìn nghĩa địa bị phá hỏng hoàn toàn, gã khóc không ra nước mắt.
Sở trưởng trung niên có dự cảm chắc chắn chuyện này sẽ đưa lên báo, lên đài, rồi thành thị đè huyện, huyện đè đồn công an của gã. Bởi vì chuyện này có quá nhiều khổ chủ, bao nhiêu mồ là có bấy nhiêu người.
Cảnh sát, hiệp cảnh khác đi theo sau lưng sở trưởng trung niên ngây người nhìn cảnh tượng nghĩa trang.
- Sở... Sở trưởng...
Bọn họ nhìn hiện trường rối loạn, bia mộ ngang dọc, ngả nghiêng. Trong phút chốc bọn họ không biết nên làm sao.
Đang lúc đám người ngây ngẩn, một hiệp cảnh ba mươi mấy tuổi kinh ngạc xong hét to một tiếng:
- Mẫu thân... Mẫu thân!
Hiệp cảnh gào khóc chạy đến hàng cuối khu mộ cũng là dãy bị hỏng nghiêm trọng nhất.
Hiển nhiên mẫu thân của vị hiệp cảnh này được chôn trong nghĩa địa công cộng, cảnh tượng hỗn loạn trước mắt làm gã suýt xỉu.
Mẫu thân của hiệp cảnh bị ung thư qua đời, chôn cất yên nghỉ chỉ mới hơn một tháng.
Hiệp cảnh lảo đảo chạy hướng hàng cuối cùng, cái hố to bị đám người Đường Thái Nguyên, Hình Tuấn Phi, Tống Lâm Lập, Trương Ngọc Thiến, Sở Minh Hiên phá hoại đập vào tầm mắt gã trước tiên.
Hiệp cảnh nhìn phần mộ mẫu thân mình, bia bay, huyệt nửa mở, may mắn hủ tro cốt bình yên vô sự.
Hiệp cảnh thầm thở phào, tập trung chú ý vào cái hố to. Hiệp cảnh bình tĩnh cảm xúc, nhấc chân đi hướng cái hố. Xác chết lớp trưởng của đám người Diệp Dương Thành, Tiểu Điền Kê, Tiểu Bàn Tử đập vào mắt hiệp cảnh.
Hiệp cảnh nhìn thiếu nữ mặc trường sam màu đen, bên cạnh rớt cái mũ chóp nhọn, ăn mặc quái dị, gã cảm thấy mình phát hiện một kho báu.
Hiệp cảnh ngoái đầu kêu sở trưởng trung niên:
- Sở trưởng, chỗ này có người!
Chạy ra khỏi nghĩa trang là sơn mạch liên miên bất tận, những ngọn núi dọc theo đường cái hoặc là bị tạc nổ lấy đá để có đường xe chạy, hoặc bị phá mở tạo công xương, trạm xăng dầu dưới chân núi.
Trên sườn núi có trồng một ít cây nông nghiệp, thường hay có người lên xuống núi.
Tiếp tục đi sâu vào trong là cây to rợp trời, rừng già núi thẳm. Trong đó có lợn rừng, thỏ hoang, các dã thú. Bình thường sẽ không ai vào sâu trong đó.
Nhưng hôm nay, trong rừng sâu núi thẳm hiếm khi nhộn nhịp. Trên mảnh đất trống một dãy núi vòng quanh đồi nhỏ cách nghĩa địa công cộng khoảng ba chục dặm, đám người Cương ca biểu tình trầm trọng nhìn chằm chằm nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ không hiểu sao toàn thân trở nên đỏ rực. Đám người Cương ca lòng bàn tay toát mồ hôi.
Sáu người vây quanh thành hình tròn, nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ bị nhốt vào giữa, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm rú.
Thanh niên hơn hai mươi tuổi sợ hãi siết chặt bàn tay tê dại.
- Cương ca, hãy mau nghĩ cách đi!
Thanh niên hơn hai mươi tuổi hét với Cương ca:
- Da thịt của quái vật này như làm bằng sắt, không thể tổn thương được!
Cương ca cắn răng:
- Mặc kệ thế nào, quyết không thể để hắn rời đi!
Cương ca đang định nói mấy câu nói ủng hộ sĩ khí.
Nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ ngửa đầu gào thét:
- Grao!
Đôi mắt đỏ thẫm điên cuồng như dã thú. Nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ rống xong vèo một tiếng xông tới chỗ Cương ca còn đang la hét.
Tuy nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ đã vào trạng thái bùng nổ, thiếu bị khống chế nhưng không có nghĩa là gã ngu ngốc. Hoặc nênn ói nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ có trí tuệ, mặc dù cỡ con nít mấy tuổi nhưng đủ để giúp gã phán đoán ra trong sáu người này ai là thủ lĩnh.
Rầm!
Cương ca đối diện nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ xông lên, lòng thầm than khổ. Cương ca không thể tránh sang một bên đẻ nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ chạy ra, gã cắn chặt răng vung nắm đấm nghênh đón. Đây la cuộc giao chiến cứng đối cứng đầu tiên, kết quả là...
Răng rắc!
Tiếng vang chói tai và giòn vang lên. Nam nhân mặc áo thun đen ba lỗ trong trạng thái bùng nổ không tốn chút sức nào một đấm đánh nát cánh tay phải của Cương ca.