Trương Chí Nghiễm hơn bốn mươi tuổi, ban đầu là thư ký của phó chủ tịch thường vụ tỉnh Chiết Giang Triệu Hợp Đức, cấp bậc phó phòng, tuy cấp bậc hành chính không cao, nhưng xem như tiền đồ quang minh, cho nên cho tới nay hắn luôn tận tâm tận lực với Triệu Hợp Đức, chỉ sợ làm không tốt sẽ vứt bỏ tiền đồ của mình.
Khi Triệu Hợp Đức đảm nhiệm chức phó chủ tịch Thai Châu thị, Trương Chí Nghiễm cũng đi theo bên người, nhìn thấy Triệu Hợp Đức từ phó chủ tịch cấp phó sở lên tới phó chủ tịch thường vụ tỉnh Chiết Giang, phó bộ cấp quyền khuynh một tỉnh, trong quá trình này cần trải qua bao nhiêu kinh nghiệm, người bình thường không thể tưởng tượng.
Triệu Hợp Đức đã hơn sáu mươi, Trương Chí Nghiễm còn đang chờ đợi hắn thăng chức vào trung ương, trở thành lãnh đạo quốc gia chân chính, nhưng Trương Chí Nghiễm không nghĩ tới, vốn tưởng rằng mình chỉ cần đi theo Triệu Hợp Đức tới hơn năm mươi là có thể trở thành quan lớn một phương, lại bỗng nhiên bị Triệu Hợp Đức điều tới đảm nhiệm chức chủ tịch huyện Ôn Nhạc này.
Hắn kinh hoàng vài ngày, thẳng đến trước khi nhậm chức Triệu Hợp Đức tìm hắn trò chuyện một lần, rốt cục Trương Chí Nghiễm hiểu được nguyên nhân mình bị điều đến huyện Ôn Nhạc.
Đối với những lời giao phó của Triệu Hợp Đức, Trương Chí Nghiễm luôn ghi khắc trong tâm khảm, nên điệu thấp tuyệt đối điệu thấp vô cùng, chỉ âm thầm làm công tác bài tra trong bóng tối.
Nói ra có thể không ai tin tưởng, một vị chủ tịch huyện lại đi làm công tác hình trinh, nói thật ra đừng nói người khác khó mà tin được, ngay chính bản thân hắn có đôi khi cảm thấy có chút buồn cười, nhưng đây là nhiệm vụ Triệu Hợp Đức giao cho hắn, hơn nữa…
Hồi tưởng lại cuộc điện thoại của Triệu Hợp Đức vào buổi sáng hôm trước, Trương Chí Nghiễm không tự chủ được lộ ra nụ cười, lão gia tử vẫn như lúc trước, mọi sự đều tính trước làm sau, nếu không có hơn tám phần nắm chắc, Triệu Hợp Đức tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Một người lẳng lặng ngồi trong phòng làm việc, nhìn sắc trời đã tối bên ngoài, Trương Chí Nghiễm hít sâu một hơi, nhẹ nhàng buông xuống quyển sách hình trinh trong tay, nhu nhu huyệt thái dương đứng dậy, lẩm bẩm:
- Có cần gọi điện thoại cho lão gia tử hay không đây?
Gần một tháng điều tra tìm hiểu, cùng một ít bản ghi chép lấy được từ phân cục công an, một thân ảnh như ẩn như hiện đã xuất hiện trong tầm mắt Trương Chí Nghiễm.
Loáng thoáng, Trương Chí Nghiễm luôn cảm giác được thanh niên xuất hiện trong bệnh viện ngay thời điểm Phương Nguyệt Hoa tử vong thập phần khả nghi.
Tuy rằng từ băng ghi hình xem xét thanh niên kia, biểu hiện của hắn thập phần phù hợp với tình huống tại hiện trường, là biểu hiện của một người thường nên có, nhưng Trương Chí Nghiễm đã nhận ra chút điểm bất thường, không có lý do hay chứng cớ để hoài nghi, nhưng hắn chỉ cảm giác được thanh niên kia có chút không thích hợp.
Bất quá tuy đã có đối tượng hoài nghi, nhưng bởi vì khuyết thiếu chứng cớ mấu chốt, tránh để cho Triệu Hợp Đức giảm thấp ấn tượng về mình, hắn lựa chọn ẩn nhẫn, hắn còn cần tìm nhiều chứng cớ ủng hộ tia hoài nghi của mình.
Hoàn hảo sự tình phát triển với tốc độ thật nhanh vượt ngoài suy đoán của Trương Chí Nghiễm, phó chủ tịch Khánh Châu thị Đàm Hồng Đức chết tại huyện Ôn Nhạc, quan tổng tài công ty điện tử hữu hạn Vạn Khoa Đàm Đại Hữu cũng tử vong, việc này nhìn qua giống như không hề liên lụy đến việc điều tra của Trương Chí Nghiễm, nhưng hắn lại có một phát hiện thập phần khả quan.
Thanh niên từng xuất hiện trong thời điểm Phương Nguyệt Hoa đột tử, lại có chút ảnh tử trong vụ án của Đàm Đại Hữu.
Đàm Đại Hữu khi còn sống đã lợi dụng quan hệ chèn ép công ty điện tử Dương Thành, lại liên tưởng đến chuyện Đàm Đại Hữu đột nhiên nổi điên…
Ánh mắt nhạy cảm cùng lối suy nghĩ lả lướt đã nói với Trương Chí Nghiễm, hắn đã cách chân tướng ngày càng gần.
Hôm nay hắn trở lại văn phòng ngồi một ngày, hắn liên tục suy nghĩ quan hệ lợi hại bên trong, một lần nữa sửa sang lại suy nghĩ của mình, càng nghĩ càng cân nhắc, càng cân nhắc lại càng thấy được, cho dù Diệp Dương Thành không phải hung thủ gây án, tuyệt đối không thoát khỏi liên quan!
Cho nên hiện tại hắn đang do dự, có nên đem tình huống mình điều tra được lập tức sửa sang lại hội báo cho Triệu Hợp Đức hay không…
- Thà giết lầm còn hơn bỏ sót!
Ước chừng cân nhắc hơn mười phút, Trương Chí Nghiễm cắn chặt răng làm ra quyết định.
Nếu phán đoán của hắn là chính xác, Diệp Dương Thành là hung thủ trong án kiện, Trương Chí Nghiễm sẽ càng lấy được lòng tin của Triệu Hợp Đức, cho dù cuối cùng chứng minh Diệp Dương Thành không liên quan, nhiều lắm hắn chỉ bị khiển trách một chút, Triệu Hợp Đức tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà từ bỏ hắn!
Trong lòng quyết định chủ ý, Trương Chí Nghiễm đưa tay cầm di động trên bàn, ngay khi vừa bấm được bốn con số, còn chưa xong chợt bỗng nhiên cảm thấy thân thể mình lạnh lẽo, ngay sau đó…bộ vị sau gáy truyền ra một trận đau đớn kịch liệt, không đợi hắn kêu ra tiếng, liền ngã xuống đất không dậy nổi…
Hơn một phút sau, Trương Chí Nghiễm nằm dưới đất chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt lóe ra tia may mắn cùng nghĩ lại mà sợ, lẩm bẩm:
- Hoàn hảo, không cho hắn kịp gọi điện thoại…
- Ngươi xác định?
Nhận được điện thoại của Sở Minh Hiên, Diệp Dương Thành đang ăn bữa tối suýt nữa bị sặc cơm, buông đôi đũa, sắc mặt khẽ biến:
- Chuyện này ngoại trừ chính hắn biết được, còn nói với ai khác hay không?
- Chủ nhân.
Trong văn phòng của Trương Chí Nghiễm, lúc này đã bị Sở Minh Hiên ám ảnh đang ngồi trên ghế, lễ độ cung kính nói:
- Theo lão bộc tiếp thu trí nhớ mà xem, Trương Chí Nghiễm vì lo lắng mình nghĩ sai đối tượng, sẽ bị Triệu Hợp Đức khiển trách làm hủy tiền đồ của mình, cho nên còn chưa nói cho bất luận kẻ nào, lúc nãy hắn chuẩn bị gọi điện cho Triệu Hợp Đức, báo cáo ngờ vực của hắn, nhưng lão bộc đã kịp thời ngăn cản hắn.
- Hô…
Diệp Dương Thành nhất thời thở ra, sau lưng tuôn mồ hôi lạnh, nếu hôm nay không có điện thoại của Dương Đằng Phi, nếu không có Hình Tuấn Phi nhắc nhở, nếu không phải Sở Minh Hiên đuổi tới đúng lúc…
Làm cho Diệp Dương Thành cảm thấy xấu hổ chính là, cho tới nay hắn luôn cảm thấy mình giả tạo không chê vào đâu được, nhưng dưới sự điều tra của Trương Chí Nghiễm lại dần dần nổi lên mặt nước, tuy rằng Trương Chí Nghiễm không có bằng chứng nên không dám phao tin, nhưng ai có thể bảo chứng trên thế giới này không có Trương Chí Nghiễm thứ hai?
May mắn lần này nguy cơ bị tiết lộ bí mật lại để Diệp Dương Thành chó ngáp phải ruồi hóa giải, có thể nói là vạn hạnh trong bất hạnh.
Miễn cưỡng thu thập tâm tình lộn xộn của mình, Diệp Dương Thành hỏi:
- Nếu như ngươi đã tiếp thu đại đa số trí nhớ của Trương Chí Nghiễm, có phát hiện được lần này Triệu Hợp Đức dựa vào đâu mà phái hắn đến điều tra huyện Ôn Nhạc?
So sánh với những chuyện khác, Diệp Dương Thành càng thêm quan tâm chuyện này.
- Tạm thời lão bộc còn chưa tìm được nội dung chi tiết.
Sở Minh Hiên thoáng chần chờ, nói:
- Nhưng từ từng đoạn tin tức trong trí nhớ Trương Chí Nghiễm mà xem, Triệu Hợp Đức không phải dựa vào tổ chức Dị Sát, cũng không phải vòng luẩn quẩn dị nhân…tựa hồ là hắn dựa vào quân đội.
- Cái gì?
Diệp Dương Thành bật dậy, kinh ngạc hỏi:
- Quân đội?
- Dạ, chủ nhân.
Sở Minh Hiên đáp:
- Mấy ngày trước Triệu Hợp Đức có nhắc qua với Trương Chí Nghiễm, hắn đã cùng ngành mới thành lập trong quân đội lấy được liên lạc, chỉ cần Trương Chí Nghiễm điều tra được tin tức trọng yếu, là hắn có thể vận dụng quan hệ làm ngành mới thành lập của quân đội ra tay, đối phó chủ nhân.
- Có nghe nói qua ngành mới thành lập kia là gì không?
Diệp Dương Thành cau chặt mày, hắn không sợ dị nhân, nhưng hiện tại hắn còn sợ có bom, sợ viên đạn bắn tới.
Một khi thân phận của hắn thật sự bại lộ, mà Triệu Hợp Đức cũng vận dụng quân đội bao vây tiễu trừ…
Hậu quả hắn thật sự không thể thừa nhận, trừ phi hắn nguyện ý rời khỏi huyện Ôn Nhạc, rời khỏi khu vực quản hạt của mình, miệng ăn núi lở, trơ mắt nhìn thần cách bị chậm rãi giáng cấp!
Không phải vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không ra hạ sách này.
Khu vực quản hạt là đại bản doanh của hắn, là chỗ dựa lớn nhất, nhưng khu vực quản hạt cũng là điểm uy hiếp, một khi rời khỏi, dưới tình huống không thể đạt được công đức huyền điểm, hắn tuyệt đối không tốt hơn tên ăn mày bao nhiêu.
- Lão bộc không phát hiện được tình huống về ngành đặc biệt kia trong trí nhớ của Trương Chí Nghiễm.
Sở Minh Hiên lắc đầu nói:
- Triệu Hợp Đức cũng không nói quá nhiều với hắn, chỉ nhắc qua một lần mà thôi.
- Ân.
Diệp Dương Thành gật đầu, trầm ngâm một lát cắn răng hỏi:
- Bây giờ ngươi có thể ám ảnh trên người Trương Chí Nghiễm, rời khỏi khu vực quản hạt của ta không?
- Việc này…
Sở Minh Hiên sững sờ, chần chờ nói:
- Nếu chủ nhân có thể cấp đủ linh châu cho lão bộc, lão bộc có thể rời khỏi khu vực quản hạt của ngài, nhưng thời gian cực hạn là mười giờ, một khi vượt qua…
- Mười giờ là đủ rồi!
Diệp Dương Thành ngắt lời Sở Minh Hiên, hít sâu một hơi, trong đôi mắt xẹt qua âm sâm, xen lẫn sát khí cùng sắc thái làm người không thể suy đoán…
Hắn muốn cho Sở Minh Hiên làm gì?